Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 141: Anh Là Chồng Em!






Màn đêm bao phủ vạn vật, tôi thấy mình đang đứng ở một con đường tối tăm nào đó. Tôi không biết tại sao mình lại đứng đây, cũng không biết bản thân mình phải đi về đâu...

Đâu mới là nhà?

Tôi cố đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng tìm kiếm được một cái gì hết.

Tôi sợ...

Tôi cô độc quá...

Tôi đang ở đâu đây?

Đôi chân tôi như một cái máy chạy thục mạng về phía trước, tôi muốn tìm thấy ánh sáng, tôi muốn tìm thấy lối ra, nhưng tôi phải đi về đâu?

Ai có thể dẫn đường cho tôi?

Nước mắt lăn dài trên gương mặt tôi. Tại sao tôi lại khóc? Tại sao tôi lại buồn như thế này?

Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi cũng không tìm thấy lối ra, tôi tuyệt vọng ngã khụy xuống đất...

Tôi đang bị nhốt ở một nơi tối tăm nào đó, tôi rất sợ bóng tối... Tôi cô độc và chơ vơ giữa khoảng không vô định.

Tôi ôm lấy lồng ngực mình, cứ thế mà nức nở khóc...


Tôi đang ở đâu? Làm ơn... làm ơn có ai đó hãy nói cho tôi biết... Tôi quá mệt mỏi rồi, tôi không hiểu tại sao trái tim tôi lại đau đến như vậy. Tôi không biết mình đau vì cái gì nhưng tôi không chịu nổi cảm giác thống khổ đang dày vò mình thế này...

Làm ơn, ai đó hãy xuất hiện, ai đó hãy chỉ lối cho tôi, tôi phải tiếp tục bước tiếp như thế nào?

Tôi muốn thấy ánh sáng...

"Đi về phía trước. "

Trong đêm tối mịt mờ, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên khiến tôi rùng mình...

"Đi về phía trước. "

Giọng nói thần bí ấy lại tiếp tục cất lên, tôi vội vã đứng dậy, đứng trơ trọi giữa khoảng không tối mịt.

Liệu đi về phía trước có ánh sáng không?

"Đi về phía trước. "

Giọng nói ấy lại tiếp tục cất lên, sao mà quen thuộc và da diết tới như vậy....

Tại sao mỗi lần giọng nói ấy cất lên, trái tim tôi lại đau như thế?

Tôi không biết, đôi chân tôi tự động đi về phía trước mà không cần sự điều khiển của não bộ.

Dần dần, giọng nói ấy cứ vang vọng trong đầu tôi khiến tôi không còn cô độc nữa mà chỉ biết chạy cắm đầu về phía trước...

Thật kỳ lạ, giọng nói ấy như truyền cho tôi một năng lượng lớn...

Giọng nói ấy là ai? Là ai mà quen thuộc như vậy? Là ai mà khiến tôi nhớ nhung như thế? Là ai mà lại khiến nước mắt tôi chảy dài...

Liệu tôi cứ chạy như thế này, tôi có thể tìm ra được người ấy không?

Câu hỏi của tôi không có lời đáp, tôi chẳng biết làm gì ngoài tiếp tục chạy về phía trước. Chạy mãi chạy mãi, không biết bao nhiêu lâu bỗng dưng tôi nhìn thấy một điểm sáng nhỏ nhoi phía trước.

Ánh sáng! Là ánh sáng!

Tôi vui mừng khôn xiết, nước mắt lại chảy nhiều hơn... Tại sao nhìn thấy ánh sáng rồi mà tôi vẫn khóc?

Tôi lại tiếp tục chạy về nơi có ánh sáng, càng lúc ánh sáng lan rộng ra bao phủ khắp không gian này...

Tôi không còn cô độc nữa rồi...

Tôi sẽ biết người đó là ai chứ?

Tôi tiếp tục chạy, ở phía cuối con đường kia bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn...

Là ai... Người đó là ai?

"Lại đây... "


Tại sao giọng nói lại quen thuộc đến thế? Tại sao chỉ cần nghe thấy giọng nói đó trái tim tôi như được sống lại...

Đó là ai?

Tôi tiếp tục chạy bạt mạng về phía trước, càng lúc người đó càng hiện lên rõ ràng hơn...

Đó là ảo ảnh của tôi?

Không...

Tôi cố vươn tay ra để chạm vào người đó...

Rất gần... rất gần...

Tại sao ánh sáng đã tràn vào khoảng không này, nhưng người đó lại bị bóng tối bao phủ chứ?

Sắp rồi... sắp rồi... tôi sắp chạm vào người đó và có thể nhìn thấy gương mặt của người đó rồi...

Sắp rồi...

Khi ngón tay tôi chỉ còn cách người đó 1 cm, bỗng dưng... người đó biến mất...

Anh... là ai?

_________________

Tít... tít... tít...

Mi tâm khẽ động đậy, ánh sáng chói

chang truyền vào mắt tôi khiến tôi phải đưa tay lên che mắt. Tôi... đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh, tiếng máy Monitor đang kêu vang khắp không gian. Khung cảnh xung quanh lờ mờ truyền vào mắt tôi...

Đây là bệnh viện? Xung quanh có một số người đang nói chuyện bằng tiếng anh, toàn là những người xa lạ mà tôi không hề quen biết.

Tôi giật mình mở căng mắt ra để nhìn rõ hơn, bên cạnh tôi có rất nhiều máy móc y tế khác nhau, cổ tay tôi được cắm rất nhiều dây truyền. Trước mặt tôi là một người đàn ông ngoại quốc mặc áo blouse trắng, người đó đang nói một tràng tiếng anh với một cậu thanh niên đối diện:

"Vợ anh bị tai nạn ô tô và sau tai nạn chấn thương sọ não dẫn đến 1 vết chảy máu nhỏ trong não , chấn thương ko quá nghiêm trọng nhưng khiến chị bị mất trí nhớ, hiện tại chúng tôi theo dõi thì máu tụ đã tan đi , và không còn chảy máu thêm nhưng trí nhớ của chị thì có thể không phục hồi, còn về thai 6 tuần của chị thì em bé vẫn ổn định , anh có thể yên tâm. "

Người đàn ông đó... hình như đang nói tôi?

Như nghe thấy tiếng động được phát ra người đàn ông kia đưa mắt nhìn tôi rồi mở to mắt:

"Bệnh nhân tỉnh lại rồi. "

Tôi là ai?

Tại sao tôi không nhớ bất kể điều gì...


Đầu đau quá...

Tôi đưa tay lên ôm đầu, hoảng loạn vô cùng...

Đây là nơi nào, tại sao tim tôi lại đau và trống vắng như thế?

Tôi cố lục lọi trí nhớ của mình nhưng càng cố thì đầu tôi càng đau, tôi muốn vò nát mái tóc của mình...

Tôi là ai? Tại sao tôi không nhớ ra? Tại sao trái tim lại có một nỗi hẫng hụt không thể lấp đầy... Là ai?

Người con trai kia liền lập tức chạy tới bên giường bệnh, trông người đó thật xa lạ...

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập lo lắng và trìu mến, anh ta giữ tay tôi rồi vuốt ve thật nhẹ nhàng.

"Em đừng buồn, không sao đâu, không sao cả, tất cả sẽ ổn thôi. "

Anh ta vừa nói vừa ôm tôi vào lòng rồi hôn nhẹ lên tóc tôi...

Đây là ai? Đây là ai mà lại tự tiện ôm tôi như thế?

Tôi như một con thú hung hăng đẩy anh ta ra rồi hét lên:

"Anh là ai? "

Cũng không hiểu sao tôi lại rơi nước mắt...

Tôi... hoảng loạn!

"Em là vợ anh! "

Anh ta mặc kệ tôi làm loạn mà ôm tôi vào lòng giữ thật chặt...

Tôi là vợ anh ta? Là vợ nhưng tại sao hơi ấm này thật xa lạ... Có thật tôi là vợ anh ta không?

"Anh... anh là ai? "

"Anh là Lưu Minh Vũ, là chồng của em. "