Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 135: Buồn Nôn.






Tôi vui sướng đặt nó trong lòng bàn tay...

Nhưng mà... tay tôi bẩn mất rồi...

Tôi sợ sợi dây chuyền này cũng sẽ bẩn theo.

Nghĩ vậy tôi lại lau máu vào quần áo rồi lại lấy sợi dây chuyền chà qua vào lớp vải áo rồi mới bước vào nhà.

Lúc này nhà tôi vẫn trống vắng, tôi rón rén chạy lên phòng. Vừa vào phòng tôi liền phi ngay vào phòng tắm để rửa trôi đi máu, đất, sạn trên sợi dây chuyền. Còn ngắm nghía xem nó có bị sứt sẹo hay không?

Cũng may... không sao cả... không sao hết...

Tôi mặc kệ đôi bàn tay đang đau xót của mình mà chà mạnh lớp đất cát trên mặt dây chuyền. Xong xuôi tôi mới đi ra rồi hôn lên mặt dây chuyền.

Có như thế, tôi mới yên tâm ngủ được...

Tôi băng bó bàn tay qua loa rồi nằm lên giường đi ngủ... Nhưng tôi chẳng thể ngủ nổi!

Tôi thức trắng cả đêm, tôi chẳng làm gì mà cứ suy nghĩ vẩn vơ, lúc lướt điện thoại xem lại ảnh cũ giữa tôi và anh, lúc thì ngẩng mặt lên nhìn trần nhà...

Thì ra, chúng tôi đã từng hạnh phúc như thế...

Miệng tôi nở ra một nụ cười thê lương, còn đôi mắt thì không ngừng chảy lệ...

Từng có người nào đó vì tôi bị điểm kém mà chạy sang rủ tôi đi ăn kem, từng có người nào đó vì sợ tôi giận mà chấp nhận bị tôi đuổi ra khỏi phòng trong khách sạn. Từng có người nào đó vì tôi bị đến ngày mà chạy đi mua băng vệ sinh cho tôi còn thay ga giường đút cháo chăm tôi ốm...

Từng có người nào đó... Yêu tôi đến như thế...

Tôi cứ thế mà khóc mãi khóc mãi, khóc tới khi trời sáng. Cuối cùng trời cũng sáng rồi, bóng tối kia cũng đã biến mất mà trao trả lại một màu xanh lam trong vắt cho bầu trời.

Nhưng, ánh sáng kia không thể xua đuổi bóng tối trong lòng tôi...


Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Hay... sau cơn mưa lại là bão giông?

Tôi không biết!

Tôi không muốn nằm ở nhà rồi tự giày vò mình thế này, trời sáng rồi, tôi phải dậy đi học.

Tôi không còn đeo sợi dây chuyền đó nữa mà chỉ cất vào trong cặp xách, biết đâu vài ngày nữa cô Ly lại đến đòi lại nó thì sao?

Tôi không nên đeo nó nữa!

Tôi bật dậy như một cái máy, bước vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi sửa soạn quần áo sách vở sau đó bước xuống nhà.

Tôi từ chối ăn sáng cùng gia đình, thấy tôi u uất mẹ tôi cũng muốn hỏi nhưng vì cô Ly đang ngồi đó nên mẹ tôi không tiện.

Tôi bước ra ngoài đường, đã thấy chiếc xe của Vũ đỗ trước cửa nhà tôi.

Tôi không bất ngờ cũng không tỏ ra ghét bỏ, tôi lững thững đi đến rồi ngồi lên sau xe của cậu ấy.

Cậu ấy đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi nói:

"Sao hôm nay trông cậu xanh xao và tiều tụy thế? "

"Ừ, hôm qua tôi khó ngủ thôi. "

Tự dưng cậu ấy nhìn lên tay tôi rồi hét lên:

"Tay cậu bị sao thế kia? "

Thấy Vũ hét lên, tôi còn tưởng có chuyện gì to lớn lắm, tôi chỉ cười gượng rồi nói:

"À... trong lúc nấu ăn... không may thôi! "

Vũ thấy tôi nói vậy thì chỉ biết thở dài rồi nói:

"Cậu nên cẩn thận chút, bàn tay của con gái rất quan trọng. "

Tôi im bặt không nói gì. Bàn tay con gái rất quan trọng ư?

Tự dưng chẳng hiểu sao khóe mắt lại có một chút ẩm ướt. Ừ quả thật bàn tay này cũng đã từng quan trọng, từng được ai đó nâng niu vuốt ve rồi hôn nhẹ một cách cẩn trọng...

Thấy tôi im lặng Vũ cũng chẳng nói gì nữa mà phóng xe đi đến trường tôi. Suốt chặng đường cả hai đều im lặng không nói một lời.

Trên xe Vũ, tôi lướt facebook, hình như đang có một bài hát đang rất hot và thịnh hành, tôi lấy từ túi xách ra một chiếc tai nghe rồi gắn lên tai nghe thử.

/Đường về chiều mưa rơi

Thấy anh cùng ai bước chung

Bỗng nhiên bao nhiêu ký ức quen thuộc

Cứ hiện lên làm em thấy buồn

Hình như anh đang vui

Vì thấy anh mỉm cười rất tươi

Nắm tay anh rồi ai đó ôm anh

Mắt nhẹ cay vì phút yếu mềm

Thời gian trôi qua mà anh vẫn giữ những tấm hình của đôi ta

Ngày mình chia xa và anh đã nói đằng sau anh luôn vẫn chờ


Làm gì có ai thương em như vậy

Có ai

cần em đến thế

Có ai chia tay mà vẫn mong từng ngày

Mong niềm vui dù em thuộc về ai

Làm gì có ai thương em như vậy

Có ai vẫn luôn ở đấy

Đứng sau lưng em để những khi chơi vơi

Mang bình yên chẳng mong gì xa xôi

Có ai thương em…

Đường mình giờ chia đôi

Hãy cất em vào quá khứ thôi

Cứ yên lặng nhẹ như áng mây trôi

Để chẳng ai buồn ai đứng đợi

Thời gian trôi qua mà anh vẫn giữ những tấm hình của đôi ta

Ngày mình chia xa và anh đã nói đằng sau anh luôn vẫn chờ

Làm gì có ai thương em như vậy

Có ai cần em đến thế

Có ai chia tay mà vẫn mong từng ngày

Mong niềm vui dù em thuộc về ai

Làm gì có ai thương em như vậy

Có ai vẫn luôn ở đấy

Đứng sau lưng em để những khi chơi vơi

Mang bình yên chẳng mong gì xa xôi

Có ai thương em như vậy

Có ai cần em đến thế

Có ai chia tay mà vẫn mong từng ngày

Mong niềm vui dù em thuộc về ai

Có ai thương em như vậy

Có ai vẫn luôn ở đấy

Đứng sau lưng em để những khi chơi vơi

Mang bình yên chẳng mong gì xa xôi

Có ai thương em như vậy…


Có ai thương em như anh…

Có ai cần em như anh…/

Tại sao bài hát này có thể len lỏi thật sâu vào trong trái tim và ký ức của tôi thế nhỉ?

Tôi lẩm nhẩm hát theo lời bài hát...

Có ai thương em như vậy...

Liệu có ai trên đời này còn yêu tôi và thương tôi hơn anh không nhỉ?

Tôi mỉm cười, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Chắc là không đâu!

Từng lời bài hát cứ lặp đi lặp lại như một cái kim đang đâm chọc vào trái tim tôi. Tôi cứ ngây ngốc hát theo lời bài hát như thế...

Có ai thương em như vậy

Có ai vẫn luôn ở đấy

Đứng sau lưng em để những khi chơi vơi

Mang bình yên chẳng mong gì xa xôi

.....

Xe của Vũ dừng trước cổng trường tôi, kỳ lạ, khi tôi và Vũ vừa tới trường thì bầu trời bỗng trở nên đen kịt và đổ mưa...

Ồ! Tôi tưởng tôi là con ghẻ của ông trời, hóa ra ông trời cũng biết thương tôi mà đổ mưa đấy!

Tôi lau nước mắt mỉm cười, lại tiếp tục lẩm nhẩm theo lời bài hát.

Có ai thương em như vậy

Có ai vẫn luôn ở đấy

Vũ cất xe xong thì đi song song với tôi, thấy tôi lẩm nhẩm hát lời bài hát thì đôi lông mày cậu ấy nhíu lại.

"Có tôi vẫn luôn thương cậu và luôn ở đây bên cạnh cậu. "

Nghe Vũ nói thế tôi chỉ cười xòa cho qua chuyện.

Chúng tôi bước vào lớp nhưng vừa mới bước chân vào tôi đã ngửi thấy mùi xôi xéo bốc lên nồng nặc cả phòng học.

Tôi bịt mũi quay ra nhìn thì thấy có một đứa đang ăn sáng trong lớp, ăn xôi xéo mà lại mang vào lớp học. Mùi ghê quá!

Tôi nhăn mặt, bỗng dưng cổ họng lại dâng lên một trận buồn nôn thật kinh tởm!

"Này! Cậu có sao không? "