Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 134: Đau! Rất






Hóa ra là vậy...

Mà, nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp và đáng thương cho cô ấy, cô ấy mạnh mẽ và xinh đẹp như thế, một mình chống chọi với bệnh tật ở một đất nước xa xôi. Chỉ cần đặt tâm trạng vào cô ấy thôi tôi cũng thấy sợ...

Cô ấy không biết đã có bao nhiêu can đảm để làm thế. Dáng người nhỏ gầy kia rốt cuộc tồn tại bao nhiêu dũng khí? Chiến đấu với bệnh tật suốt mười mấy năm để rồi trở về thì thấy cảnh này đây...

Tôi tự vò tóc mình rồi dứt ra, cảm thấy mình mới là kẻ đáng khinh.

Người không biết thì không có tội ư? Chẳng phải tôi đã mặt dày như thế nào theo đuổi anh, còn bỏ thuốc ngủ vào trong ly rượu của anh để được ngủ cùng anh.

Haha!

Trông tôi càng lúc càng giống một con mụ phù thủy, mà không chính là tôi đã đóng giả thành công chúa, nhưng sự thật bại lộ rồi... Tôi phải trở lại với dáng hình xấu xa của mình đây...

Giờ mới thấy ngưỡng mộ cô ấy biết bao, cô ấy đâu trẻ con và xốc nổi như tôi, vì sợ anh buồn và lo nên giấu bệnh tật một mình điều trị.


Cô ấy... quả là một người mạnh mẽ và biết nghĩ cho anh. Khi hai người ở bên cạnh nhau tựa như một cặp đôi hoàn hảo tới mức không nhìn ra một kẽ hở nào...

Cô ấy nói hai người sắp cưới...

Ừ thì tôi nên chúc phúc cho bọn họ mới phải...

Cớ sao trái tim lại đau như thế này nhỉ?

Anh cũng từng nói muốn cưới tôi...

/Ừ, you are my heart, em là trái tim của anh. Khi em đeo nó, dù em có đi xa tới đâu, bất cứ nơi nào, em hãy nhớ, em luôn luôn tồn tại ở trong trái tim anh. Cũng như là, anh luôn ở bên em. Mãi mãi, không bao giờ tách rời.

Tặng em quà sinh nhật sớm, anh muốn để tới sinh nhật em cho bất ngờ. Nhưng ngày mai em phải xuất hiện trước rất nhiều người, anh muốn tặng em vào lúc này để khẳng định rằng, em chỉ có thể thuộc về một mình anh. Dù ngày mai em đẹp và lộng lẫy tới mức nào, em cũng chỉ thuộc về anh. Sợi dây chuyền này là minh chứng cho điều đó. /

Giả dối... Tất cả là giả dối...

Hình ảnh anh hiện lên trong tâm trí tôi, ám ảnh tôi liền như một khung ảnh vỡ nát.

Tôi bật dậy, mặc cho đầu óc đang rối loạn, gương mặt tiều tụy, tôi mở tung cửa sổ ra rồi tháo chốt dây chuyền sau đó...

Không do dự tôi ném thật mạnh ra ngoài...

Làm xong điều đó, tôi tưởng rằng mình sẽ ổn hơn, tưởng rằng anh sẽ không còn bám lấy tâm trí của tôi nữa. Nhưng không... tôi không hề thấy ổn hơn một chút nào hết!

Làn gió đêm lạnh lẽo ùa vào trong căn phòng khiến tôi rét run, tôi lại thấy hối hận khi ném sợi dây chuyền đi...

Sao lại đau thế này nhỉ?

Đau đến không thở nổi...


Tôi quay lại giường mình, nằm ngửa mặt lên trời lúc khóc lúc cười...

Ông trời ơi, tôi đã làm gì sai sao?

À không, sao tôi lại hỏi thế, rõ ràng là tôi sai khi chen chân vào chuyện tình đẹp giữa hai người...

Tôi cười một cách ngây ngốc, nước mắt vẫn lăn dài... Trở mình hết bên này sang bên khác, tôi rằn trọc mãi không ngủ được, những suy nghĩ kia cứ như dai dẳng bám riết lấy tôi khiến trái tim tôi như bị chọc khoét còn đầu tôi như muốn nổ tung!

Thế nào mà 4 giờ đêm tôi lại bật dậy, cầm điện thoại bước xuống nhà để đi

tìm sợi dây chuyền mà tôi đã ném đi!

Rõ ràng đấy là sợi dây chuyền của người khác, tại sao tôi lại thương tiếc nhỉ? Tại sao tôi lại nhục nhã đến như thế này nhỉ?

Tôi chẳng biết nữa... Ừ thì... cứ cho là tôi ngu đi!

Bầu trời vẫn nhá nhem tối, từng đợt gió mùa đông bắc tràn về xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh của tôi khiến tôi run bần bật. Tôi chạy ra sau vườn nhà mình, dùng điện thoại chiếu đèn, vừa tìm vừa bật khóc nhưng tìm mãi tìm mãi cũng không thấy đâu.

Sao tôi ngu thế nhỉ? Sao tôi lại có thể ném xa như thế! Tôi lúc nào cũng hành động một cách thiếu suy nghĩ như thế! Chẳng bằng một phần của cô ấy...

Tôi bất lực tự đấm thùm thụp vào ngực mình rồi lại chạy đi tìm hết từ bụi hoa này tới bụi hoa khác.

Chân và tay tôi lấm lem vì bùn đất, tôi như muốn lật tung hết cả khu vườn trong nhà mình. Nhưng dù có xới tung mọi ngóc ngách lên thì thứ tôi tìm vẫn không thấy...

Tại sao tôi lại đánh mất thứ quý giá như thế...

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, tôi lại trở nên thẫn thờ...

Thứ quý giá của tôi, hay là thứ quý giá của người khác?

Ừ thôi thì tôi đi tìm thứ quý giá của người khác đi, tình cảm của người ta sâu đậm và cao cả như thế, tại sao tôi lại có thể ném nó đi được?


Chẳng quan tâm tới trái tim rỉ máu của mình, tôi tính chạy sang bên kia đường, ở đó có một khóm hoa hồng nhỏ.

Lúc đó chẳng hiểu tôi bị sao lại chạy bạt mạng, đường vắng vẻ bỗng dưng lại có một chiếc xe máy lao ra như tên bắn suýt nữa đâm vào tôi.

Tôi đứng đực ra đó còn bị người ta chửi là :Con điên.

Sau đó người ta lái xe chạy vụt đi...

Ừ thì, tôi chính là con điên đây mà, là con điên 4 giờ sáng tỉnh dậy đi tìm những thứ đã từng thuộc về mình...

Tôi bật khóc tu tu, vừa khóc vừa khom lưng lò mò tìm sợi dây chuyền, chẳng biết thế nào mà không cẩn thận bị gai đâm vào tay đến rướm máu. Nhưng tôi lại nhìn thấy thứ lóe sáng trong bụi hoa hồng đó...

Thấy vậy, tim tôi hò reo một cách rộn ràng. Tôi cố gắng đưa tay thò vào sâu bên trong, nhưng càng thò vào thì càng bị gai đâm vào nhiều hơn.

Tôi không quan tâm đôi tay mình đã bị xước xát thế nào, tôi chỉ muốn tìm lại những gì từng thuộc về tôi mà thôi...

Ngón tay rướm máu của tôi chạm vào mặt dây chuyền hình trái tim, tôi nhoẻn miệng cười như một đứa trẻ, mặc kệ nước mắt vẫn chảy dài lấm lem trên mặt.

Tôi vội kéo sợi dây chuyền ra khỏi bụi hồng...

Đúng là nó rồi...