Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Chương 23




_An An cắn chặt môi,giọng như muốn vỡ òa ra theo từng chữ,_Chú tại sao lại đính hôn vào lúc này chứ??? không phải chú đã hứa với An An rồi sao???Chú sẽ không cưới vợ nếu như An An chưa tìm được bạn đời lý tưởng sao???Sao bây giờ chú lại quên những lời nói đó rồi,_Con mắt sâu đen của An An bắt đầu hiện lên vẻ u thương và đau đớn trong đó.

_Trần Viễn kiên định nói, mắt lạnh lùng lướt qua người An An,anh nhẹ dựa vào thành ghế đầu ngẩng lên trần nhà nhắm chặt mắt lại,_Đó là chuyện của lúc trước và bây giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi.

_Tại sao chứ???Tại sao chú có thể làm như vậy với An An???Những việc chú làm và những lời nói lúc trước của chú chỉ là lời nói xuông thôi sao???Hay là chú chán ghét An An rồi???,_An An buồn bực như muốn hét toán lên,trái tim lúc này như bị bóp ghẹt lại.

_Trần Viễn khẽ dùng giọng nói lạnh nhất có thể,_Đó không phải lời nói xuông.Những đều chú nói lúc trước đều là sự thật mà chú cưới vợ cũng không phải là chán ghét An An.Bây giờ chú đã suy nghĩ lại rồi,cháu không phải là một đứa trẻ cần có sự bảo bọc của chú như trước nữa.Vì lúc này chaú đã đủ trưởng thành có thể sống tự lập và tự bảo vệ cho bản thân mình được rồi,cứ sống dựa vào chú như thế này,nếu lỡ mai này chú có mệnh hệ gì thì cháu sẽ sống như thế nào???Nên chú nghĩ cháu cần biết cách sống tự nương tựa vào chính mình.Mà chú cũng đã đến tuổi phải lấy vợ tìm ình một mái ấm gia đình riêng,không thể sống một kẻ cô đơn cứ bám riết lấy công việc nữa.Chú muốn biết được mùi vị hạnh phúc của một gia đình……

_Chưa để Trần Viễn nói hết câu An An đã xen vào,_Thế bây giờ chú cháu mình sống không phải là gia đình sao???không phải là hạnh phúc sao???

_Ý chú không phải như thế,cái hạnh phúc của gia đình mà chú muốn là được người bạn đời quan tâm chăm sóc,và ngược lại chú muốn quan tâm chăm sóc người đó.Mõi khi người đó buồn phiền đau khổ chú muốn mình là chỗ dựa tinh thần cho người đó,muốn mỗi ngày được nhìn thấy mặt người đó muốn ôm người đó vào lòng mỗi đêm.Cháu có ủng hộ chú không An An???Cháu muốn thấy chú hạnh phúc thì phải ủng hộ chú đính hôn chứ,_Trần Viễn mỉm cười, nụ cười không biết là đau khổ hay hạnh phúc.Dù thật tâm anh không muốn ruồn bỏ An An,anh cũng không nở kêu An An tự sống cuộc sống tự lập.Chỉ có cách này mọi việc mới tốt đẹp được.

_Môi An An do cắn chặt quá đã chảy máu ở khóe miệng,cô bé lấy hay tay bịch 2 tai lại.lắc đâu lia lịa. _Đủ rồi cháu hiểu hết rồi đừng nói nữa cháu không muốn nghe nữa.AAAAAAA. _Sau một tràn la lớn An An chạy ra khỏi phòng của Trần Viễn cô bé đóng sập cửa lại thành một tiếng đọng lớn.An An chạy nhanh về phòng mình rồi khóa trái cửa lại.

Trần Viễn ở lại tâm trạng cũng không gọi là tốt đẹp gì.Anh lấy trên bàn ra điếu xì gà,để trên môi rồi bặt lửa lên đốt điếu xì gà.Hít một hê dài và thở ra những làng khói trắng,nó cũng gióng như tâm trạng đau buồn của anh.Đột nhiên anh nở một nụ cười thằng bí,Thật khó diễn tả được là bây giờ anh đang suy nghĩ gì.Nhưng chỉ một đều là anh muốn tốt cho cuộc sống của An An và cho cái gia tộc họ Trần này.Anh cũng không nghĩ mình có tài diễn xuất hay như vậy.

An An nằm dài lên nệm mặt úp xuống gối.Nước mắt chảy dài qua gò má và rơi xuống gối. An An không ngừng cắn chặt môi mình,máu tươi bắt chảy nhiều ra trên khóe miệng, đau ư lúc này đây đúng là đau đau lắm nhưng những giọt máu kia không làm cô đau mà trong lòng ngực một trận đau đớn liên miên cuồng đến.Tay bắt đầu đập mạnh vào lòng ngực,vừa đập và vừa bóp chặt lấy ngực,vì cô bé không muốn nó cứ điên cuồng mà đau đến xé nát con tim,.Nằm dài trên giường nước mắt cứ tuông chảy xuống cái gối nhỏ đã thấm đâm nước mắt và vài giọt máu tươi.Chợt đầu An An lóe lên một tia kì lạ.Ngồi bật dậy cô bé cố kiềm chế cảm xúc đau đớn,vào nhà tắm rửa đi những vết máu tươi trên khóe miệng và vết úa của nước mắt chảy dài trên má lúc nãy.

Sau khi lau sạch sẽ nước mắt và máu trên miệng.Cố gắng lấy lại tinh thần được một chút.An An vội lấy một cái mắt kính râm,cô bé đeo vào và vớ tay lấy túi sách trên bàn lên.Bước ra khỏi căn phòng từng bước nặng nề đi xuống lầu.

_Thấy An An đi xuống nhà vào buổi trưa như thế này,cô bé chưa ăn cơm.Bác Trương lo lắng hỏi,_ Cháu không ăn mà ra ngoài rồi sao.???Hay ăn cơm rồi đi cũng được.

_Thôi cháu phải ra ngoài rồi.Tí cháu về ăn sau,_An An dịu giọng nói đầy vẻ kính trọng bác Trương.

An An vội vã bước ra ngoài.Cô bé bắt lấy một chiếc taxi ở đầu đường.Sau Khi leo lên xe ngồi dựa vào ghế.

_Người tài xế taxi quay xuống nhìn An An.Nhẹ mỉm cười,giọng nói ôn nhu_Cô muốn đi đâu.

_Cho tôi đến một bệnh viện nào gần đây nhất._An An nói nhẹ.

_Được.

Sau 10 phút chiếc taxi cũng đến trước cửa bệnh viện,môt tòa viện toàn màu trắng,An An trả tiên xong cũng bước ra khỏi chiếc taxi.Cô bé vội đi vào khu bệnh viện.Đôi chân thon dài bước trên hành lang bác sĩ và bước vào phòng bác sĩ.

Lan Nhi từ đâu đi ra,nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hình như là An An.Cô suy nghĩ nhiều việc không biết con bé nó đến đây làm gì???mình nhớ là nó không mang bệnh gì mà???Vừa suy nghĩ cô ta vừa bước từ từ bước gần lại và ép sát tai vào cửa phòng bác sĩ mà An An mới đi vào.

_Cô muốn khám bệnh sao???Cô cảm thấy trong người như thế nào,_Khi thấy An An bước vào và ngoài ở vị trí đối diện,vị bác sĩ già đeo kính cận ngẩng đầu lên nhìn sơ qua An An.Ông tiếp tục ghi chép bệnh án trong hồ sơ.

_Cháu không phải đến đây để khám bệnh, mà cháu muốn xét nghiệm ADN,_An An nhẹ nhàng nói.

_Thế cháu muốn thử mẫu ADN nào đâu đưa cho bác xem???,_Ông bác sĩ nói giọng nói khàn khàn.

An An lấy vài sợi tóc trong túi sách ra,nhẹ đưa lên bàn cho bác sĩ.Trước khi cô bé đi ra khỏi nhà đã tìm vài sợ tóc của Trần Viễn rồi,mà kết hoặc xét nghiệm ADN này đã lâu rồi An An mãi giữ kín trong lòng.Hôm nay,cuối cùng đều cô sợ nhất cũng đã đến,Trần Viễn sẽ cưới vợ,cảm giác như bị bỏ rơi và trái tim như tan nát.An An bắt đầu có ý nghĩ điên rồ là đem mẫu tóc đi thử,trong người cô bé có cảm giác hay linh cảm rằng hai người họ không có mói quan hệ ruột thịt với nhau.Bởi thới An An mới đi xét nghiệm ADN.Thuận tay An An để lên đầu mì nhẹ nhàng bứt vài sợi tóc óng mượt trên đầu mình.

_An An khẽ nói nhẹ,_Bác hãy giúp cháu xét nghiệm chúng,cháu mong bác xét nghiệm càng nhanh càn tốt,cháu thật sự rất cần nó sớm,bát xem hai mẫu đó có phải là huyết thống không bác???

_Được cháu cứ để đấy,có kết quả bác sẽ nhờ y tá điện thoại cho cháu,_Bác sĩ nhẹ giọng nói.

_Vâng thế cháu xin phép về trước nha chú,_An An đứng lên gật nhẹ đầu như lời chào tạm biệt vị bác sĩ,và cô bé nhẹ xoay người bước đi.

Những gì mà An An cùng vị bác sĩ đó trò chuyện.Lan Nhi ở ngoài đã nghe hết tất cả,trong đầu cô ta hiện lên một ý cười.Nhưng cũng nhanh xoay người bước đi sợ An An phát hiện ra cô.con bé này chắc điên rồi,khi không lại đi xét nghiệm AND,nó đã bị tình yêu loạn lý mà làm cho điên đảo tâm trí rồi,Ai đời huyết thống mà còn đi xét nghiệm xem là phải huyết thống không.Để tình trạng nãy mãi chắc nó sinh ra bệnh điên luôn quá,mình phải tìm cách tóng nó ra khỏi nhà họ Trần mới được.Chứ để tình trạng này chắc cả nhà điên theo nó luôn quá.Lan Nhi lặng bước bước ra khỏi bệnh viện.

Trong hiện tại bây giờ,có người nói An An bị điên cũng được có người nói cô không đủ lý trí cũng được.Nhưng đặc biệt một người lạ thường tính cách thường hay thay đổi thất thường như An An,những việc dèm phe của thiên hạ An An cũng không cần bận tâm.Chủ yếu cái mà cô bé quan tâm nhất bây giờ là mẫu xét nghiệm ADN hy vọng,cô và chú sẽ không phải là huyết thống,trong tìm thức hay đúng hơn là cái giác quan của cô cho cô linh cảm rằng hai người họ không hề có huyết thông với nhau.Vì một điểm nào cũng không có điểm chung.Mà lòng cô lại rất hoang mang và lo sợ về cái kết quả đó.Nếu thật sự hai người họ là chú cháu ruột.An An cũng không biết phải làm sao.Nhưng cô bé vẫn không hề mất đi cái hy vọng đó.

Sao khi An An đi ra khỏi bệnh viện,nhiều suy nghĩ phức tạp đã làm đầu cô bé như muốn điên lên.Không biết bây giờ những buồn phiền trong lòng đã điên cuồng như thế nào rồi???, An An muốn chia sẽ và cần người cho cô lời khuyên vào lúc này,cô bé lấy điện thoại trong túi sách ra,nhẹ mở điện thoại lên.

_Đầu danh bên kia nhẹ giọng nói _Alo, An An à._Không ai khác chính là Nhã Kì.

_An An nói như cầu xin vậy giọng rất yếu ớt.

_Được chứ,nhưng ở đâu đây An An??? _Nhã Kì nghe giọng An An là cô bé,cô bạn mình đang có chuyện không được vui.



_An An dịu giọng nói khẽ.

_Được mình đến đó liền,đợi mình một tí,tạm biệt cậu nha _Nhã Kì nói xong cũng cúp máy,đi vào phòng thay đồ.

Sau khi An An cùng Nhã Kì đến đúng điểm hẹn.Hai người ngồi trên lầu quán café vào buổi trưa cũng vắng người,nhạc thì nhẹ nhàng thuận lợi để nói ra hết bầu tâm sự trong người.

Đặc vào tầm mắt của Nhã Kì lúc bây giờ là cái mắt kính được đeo trên khuôn mặt nhỏ của An An.Nhã Kì cảm giác có gì đó lạ thường sao cái lớp kính râm của An An,thấy ích khi cô bạn mình lại đeo kính như vậy.Thật khó hiểu là An An đang bị làm sao,chợt có một ý nghĩ đi qua đầu Nhã Kì,nó chính là cô bạn của mình đã khóc,mà chắc cũng phải rất nhiều nên mới cần đeo kính như thế.

_Nhã Kì ân cần hỏi _Đã xảy ra chuyện gì đúng không??? _Hai con mắt của Nhã Kì hiện lên tia nhìn dò xét đối phương.

An An khẽ gật đầu.

_Cậu đã khóc đúng không??? _Nhã Kì tiếp tục hỏi những đều mà cô đang thác mắc từ hành động của An An.

_Ừh _An An nhẹ ừ một tiếng và gật đầu

_Có việc gì rất rối hay buồn phiền gì sao??? _Nhã Kì lại hỏi.

_Không phải như thế _An An chỉ lắc đầu,như một đứa trẻ hỏi gì trả lời đó.

_Mở kính ra cho tớ xem tí nào???._An An khẽ mở kính ra _Thế mà cậu nói không có việc gì mà khống đến như vậy sao???không buồn phiền sao không đến xứng cả mắt??? _Nhã Kì nói đầy chấp vấng.

_Chú của tớ chuẩn bị đính hôn _Nói đến những từ này đầu của An An bắt đầu cúi nhẹ xuống bàn.

_Nhã Kì thắc mắc hỏi,có cũng có nghi ngờ _Chú của cậu đính hôn tại sao cậu lại buồn,phải chúc phúc chú ấy chứ.

_Vì tớ yêu chú ấy _An An lại nói nhỏ hơn nữa.

_Nhã Kì như muốn phun hết ngụm nước trong miệng ra vì câu nói của An An,cảm giác như cái tai của mình nghe không rõ,Nhã Kì hỏi lại _Cái gì chứ.

_Tớ không biết mình bị làm sao????có vấng đề về tâm lý không???nhưng mỗi khi tớ thấy chú cùng đi chung với người con gái khác đột nhiên tâm trí tớ lại rối lên một trận đau đớn,đặc biệt hôm nay khi nghe nói chú chuẩn bị kết hôn trong lòng tớ như bị xé rách vậy,trái tim tớ như bi tan nát ra từng mãnh vậy.Tớ chỉ muốn chú mãi mãi thuộc về tớ,tớ không muốn chia sẽ chú cho ai ột ai khác _An khẽ nói nhẹ nhất có thể

_Chắc là do cậu cùng chú mình ở chung lâu với nhau quá nên mới xảy ra việc như thế,có thể cậu nghĩ tình cảm chú cháu là tình yêu chăng _Nhã Kì cố gắng tìm cách an ủi An An.

_Nhưng sao tớ cảm giác trái tim mình như bị môt vết dao rạch lên nó vậy,đau lắm cậu biết không???Tờ đã biết mình yêu chú ấy rồi_An An buồn bã nói.

Cậu có biết tình cảm đó xã hội sẽ không đầu ý không An An???_Nhã Kì như khuyên ngăn cô bạn thân mình.

_Tớ biết nhưng tớ không khống chế được tình cảm của mình???Cậu là bạn thân đầu tiên của tớ,tại sao câu không ủng hộ tớ chứ_An An nói như giọng muốn vỡ òa theo từng lời nói lúng này.

_Nếu tớ có ủng hộ cậu,còn cả thế giới này có ủng hộ cậu hay xã hội này có ủng hộ cậu không thì cậu tự biết???Họ sẽ nói cậu như thế nào???cậu muốn họ nghĩ cậu loạn luân sao???_Nhã Kì có vẻ hơi kích động và phản bát,

_Vậy bây giờ mình phải làm sao đây hả Nhã Kì???_Nước mắt An An đã bắt đầu rơi xuống hai gò má.

_Cậu về nhà suy nghĩ lại đi,rồi tớ sẽ giúp cậu tìm cách giải quyết_Nhã Kì bây giờ cũng không biết phải làm sao mà giúp đỡ An An,chỉ có trong chờ vào thời gian mới có thể giải quyết tất cả mọi chuyện vào lúc này thôi.