Chú Ơi Đừng Mà

Chương 94: Pn1 Nhật Ký Mang Thai Của Tiêu Điềm Điềm






"A..."
Cô gái nhỏ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người run rẩy tựa vào lòng người đàn ông.
Ngụy Chính Thần cẩn thận đỡ lấy cô, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng khẩn trương.

"Bảo bối, em sao vậy? Còn bị thương ở đâu sao? Đau ở chỗ nào, mau nói cho anh biết!" Tiêu Điềm Điềm hít sâu một hơi, trên vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi.

Cô cầm lấy bàn tay của hắn áp lên bụng mình, nhiệt độ ấm áp khiến cô dễ chịu hơn một chút.

"Bụng em đau quá..."
Nghe được lời này, hắn không chút chần chừ bế cô ngồi vào trong ghế sau, trầm giọng ra lệnh cho thuộc hạ.

"Từ Khiêm đâu? Gọi hắn đến đây!"
Lần này bác sĩ Từ cũng đến, hắn vội vàng mang theo dụng cụ khám bệnh của mình, chưa đến ba phút đã xuất hiện trước mặt hai người.

"Mau kiểm tra cho cô ấy"
Trong suốt quá trình Tiêu Điềm Điềm đều nằm cuộn tròn trong ngực Ngụy Chính Thần.

Không biết có phải vừa bị rơi xuống nước hay không mà bây giờ cô cảm thấy cả người mình lạnh lẽo vô cùng, đặc biệt là phần bụng đau nhói từng cơn.

"Phu nhân mang thai, thai nhi đã được sáu tuần tuổi, lần này phu nhân bị động thai khí, nếu còn ngâm mình trong nước lạnh lâu hơn nữa, khả năng bị sảy thai là rất cao" "Mang thai???"

Cả Tiêu Điềm Điềm và Ngụy Chính Thần đều sững người.

Thông tin trong lời nói của bác sĩ giống như quả b nặng tấn dội xuống đầu hai người họ, khiến cả hai đều luống cuống tay chân.
Ngụy Chính Thần nhớ lại chuyện cô gặp phải hôm nay thì cực kỳ lo lắng, lòng bàn tay ấm áp phủ lên vùng bụng bằng phẳng của cô.

"Tình trạng của cô ấy và đứa bé lúc này như thế nào?" "Bang chủ yên tâm, cũng may sức khỏe của phu nhân từ trước đến nay đều rất tốt, lần này động thai khí cũng chưa thấy máu, cho nên chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là trở lại căn cứ, giữ ẩm cho ngài ấy, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt."
Ngụy Chính Thần gật gật đầu, hai cánh tay vòng quanh thân thể cô.

Hắn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho cô gái nhỏ.

"Lập tức trở lại nhà chính!"
Điều hòa trên xe được bật lên, nhiệt độ không khí dần dần tăng cao.

Tiêu Điểm Điềm yên tâm dựa vào trong lòng Ngụy Chính Thần, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng sở sở bụng nhỏ của mình.

Nghĩ đến đã có một tiểu sinh mệnh đang hình thành bên trong, đó là đứa bé của cô và hần, chảy chung dòng máu của cả hai người, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc.
Một bàn tay lớn khác phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô, Tiêu Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi mỉm cười ngọt ngào.

Được hơi thở quen thuộc của hắn vây quanh, dường như phần bụng cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Người đàn ông nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt tràn ngập dịu dàng và yêu chiều.

Hắn cúi đầu hôn lên dải băng màu trắng quấn quanh cổ cô, trong giọng nói ẩn chứa vẻ đau lòng.

"Xin lỗi, là anh không bảo vệ em và con thật tốt."
Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, cọ cọ gò má vào lồng ngực kiên cố của hắn, một cánh tay khác ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông.

"Anh nói gì vậy? Lúc nào cũng là anh bảo vệ em.

Sau này anh còn phải tiếp tục bảo vệ em và con đấy nhé!"
Nói xong, cô lại ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên cái cầm lún phún râu của hắn, cười vô cùng tinh nghịch.

"Trách nhiệm nặng nề, chồng ơi cố lên!"
Ngụy Chính Thần bị cô đậu cho bật cười.

Hãn cố ý dùng râu cọ vào má cô, cảm giác ngưa ngứa khiến cô gái nhỏ lắc trốn tránh.

Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, động tác vô cùng dịu dàng.

"Bảo bối, nếu mệt mỏi thì ngủ đi.

Tỉnh dậy là chúng ta về đến nhà rồi
Tiêu Điểm Điểm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ một lát sau, hơi thở của cô đã trở nên nhịp nhàng.
Hằn ngắm nhìn dung nhan yên bình lúc say ngủ của cô, tất cả lo lắng trong lòng từ từ lắng lại.

"Bảo bối, ngủ ngon.

Anh yêu em."
Lúc Tiêu Điểm Điềm tỉnh lại, đã thấy cả người mình cuộn tròn trong chăn mền ấm áp.

Khung cảnh quen thuộc cho cô biết, cô đã về đến nhà rồi.

Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Sau một giấc ngủ ngon, cảm giác mỏi mệt gần như đã tan biến hết, bụng cũng không còn đau đớn nữa.

Ngược lại, cô cảm thấy có chút đói bụng rồi.
Vừa nghĩ như vậy, cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra.

Ngụy Chính Thần từ từ đi vào, trên tay còn bưng một bát cháo nóng hổi.
Mùi cháo gà thơm nức khiến bụng cô réo lên liên hồi.

Âm thanh đáng yêu này khiến cô gái nhỏ đỏ mặt, còn người đàn ông thì cười cưng chiều.

Hãn bật đèn ngủ trong phòng lên, ánh sáng màu vàng cam dịu nhẹ không quá chói mắt, nhưng cũng đủ để cả hai có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng
Ngụy Chính Thân đỡ cô ngồi dậy, lấy một cái gối mềm đặt sau lưng cô "Nào, há miệng, anh đút em ăn.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn làm theo.

Cháo gà ninh nhừ thơm mềm vô cùng, vừa vào miệng đã tan ra, hương vị thơm ngát đọng trên đầu lưỡi.
Dạ dày đói khát được thức ăn lấp đầy, nhiệt độ ấm áp lan ra khắp các tế bào trong cơ thể, khiến cô thoải mái đến híp mắt lại.
Một người đút một người ăn, một bát cháo lớn vậy mà cũng thấy đáy.

Tiêu Điềm Điềm chưa bao giờ ăn được nhiều như thế.

Đã vậy ăn hết rồi cô vẫn còn cảm thấy thòm thèm, chẳng đã miệng một chút nào cả.

"Còn đói sao? Bây giờ dạ dày em vẫn còn yếu, chưa nên ăn nhiều, một lát nữa đến giờ cơm tối rồi ăn tiếp nhé."
Nghe giọng hắn giống như dỗ dành trẻ con, Tiêu Điềm Điềm bỗng dưng đỏ mặt, cảm thấy mình đột nhiên biến thành heo con hay sao ấy.

"Em ăn no rồi, nhưng mà con anh vẫn cảm thấy đói!"
Người đàn ông sửng sốt ba giây, kế đó cúi đầu bật cười sang sảng.

Cô gái nhỏ của hắn càng ngày càng đáng yêu hơn, nhất là lúc nói ra câu này, thật sự là đáng yêu chết hắn! "Ừ...anh biết rồi, lát nữa lại đút no vợ yêu và con của anh nhé!".