Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!

Chương 76: 76: Dự Án Bảo Tàng Mùi Hương






Sau hai ngày ăn chơi, thăm thú lại Đại Thành sau hơn một năm xa cách, Thiên Nhi đã cùng Cửu Hoàng Hiên bay về Paris để hoàn thành nốt việc học.

Cô đã học vượt cấp, vì vậy chỉ cần 1 tháng nữa để làm luận văn và chính thức nhận bằng tốt nghiệp.

Sau đó cô dự định sẽ quay về nước với Dục Phong và làm việc tại chi nhánh của The Feel bên đó.

Dục Phong sau khi cô đi cũng thường xuyên bay qua đó công tác, nhưng thực chất chỉ là nhớ mùi vợ đến không ngủ được.

Nhưng cha vợ của anh thì chẳng bao giờ để anh ngủ cùng Tiểu Nhi Nhi cả
"Cậu mà không sang phòng bên ngủ thì tôi tống cậu ra khỏi nhà đó! Chưa cưới hỏi gì mà cứ sấn sổ như vậy, thật thiếu kiên nhẫn mà!"
Thiên Nhi đứng bên chỉ cười thầm, cho chết cái tội dính cô.

Lần này bị cha cô chỉnh đến không dám cãi luôn rồi, hihii...!Đây phải chăng là uy lực của cha vợ?
Nói vậy thôi chứ nửa đêm là phòng cô lại có con chuột lớn bò vào.

Chẳng hiểu kiểu gì luôn ý, cửa phòng thì khóa chặt hẳn hoi, cửa sổ cũng chốt cẩn thận lắm.

"Tại con chuột này quá khôn ngoan đó, bảo bối" - anh mặt dày nói
Cô giật nẩy mình rồi đá anh xuống giường, tính hét lên một trận thì anh đã kịp chặn môi cô bằng một nụ hôn ướt át mãnh liệt.

"Bảo bối, cha em mà đến là chết cả đôi đó!"
"Anh thôi, không phải em!"
"Không không...!Người ta nói chó treo mèo đậy mà...!Tự anh làm sao mà vô được phòng em...Đúng không?"
Anh chẳng kiêng nể mà cắn dọc theo cần cổ trắng nõn, chiếc váy ngủ hai dây đã sớm bị kéo xuống quá ngực từ bao giờ.

"Vô sỉ...!Anh uy hiếp em à?"
"Không có, anh chỉ muốn thực hiện nghĩa vụ người chồng với em thôi!"
Lời anh nói có trẻ lên ba mới không hiểu
"Nghĩa vụ cái đầu anh! Em không khiến...!Mau cút ra khỏi người em!"
Anh đột ngột cắn mạnh vào bầu sữa nóng khiến cô phải rên khẽ
"Ưm...đau..."

"Nhưng anh thấy em rất hưởng thụ..."
Nam nhân thừa biết khi đi ngủ tiểu thỏ trắng sẽ không mặc đồ lót, anh thừa cơ liền lùa bàn tay hư hỏng xuống bên dưới, trượt qua cặp đùi non mềm mại để ghé thăm cô em họ của Tiểu Nhi Nhi.

Cảm nhận nhiệt độ ẩm ướt, anh liếm nhẹ vành tai mẫn cảm rồi thủ thỉ
"Miệng trên nói không, miệng dưới thì ngược lại...!Em muốn anh phải tin bên nào đây, hửm?"
Cô xấu hổ tới nỗi muốn độn thổ rồi đây! Cơ thể này bị anh thuần hóa quá mức rồi!
"Anh...đừng nói những...những lời tục tĩu như vậy!"
Lời nói đứt quãng, xen lẫn hơi thở gấp gáp
"Vậy em trả lời anh xem: muốn hay không?"
Bên dưới gấp rút ra vào rồi đột ngột rút ra, để lại một khoảng trống vắng
Nữ nhân mặt mày đỏ ửng vì động tình, lại bị anh vô tình rời khỏi.

"Quân xấu xa..."
"Trả lời anh...!Nói em muốn anh đi...Bảo bối..."
Ánh mắt long lanh nhìn anh, giọng nói yếu đuối mềm mỏng
"Em...em muốn anh...!Làm em đi..."
Anh hôn lên môi cô một cái hài lòng
"Tuân lệnh bà xã..."
Và sau đó, kết quả của một câu nói bồng bột khiến cô hối hận mãi về sau...!Nam nhân như hổ báo mà lao vào cô như miếng mồi béo bở, nếm thử mọi vị trí, mọi tư vị ngọt ngào, cướp đi tất thảy sự kiên cường của cô.

Anh muốn cô mãi không đủ, làm đủ mọi tư thế xấu hổ từ trên giường đến so pha rồi xuống nền nhà và lăn xả cả phòng tắm chật hẹp.

Anh cùng cô trầm luân đến hơn 2 giờ sáng, qua thật nhiều những cao trào hưng phấn...!
"Tha cho em...!hic...!không nổi nữa..."
Nhìn cô lụi xơ trong lòng, anh mới tạm thời gật đầu buông tha rồi phóng thích những đàn em nóng bỏng vào cơ thể nhỏ.

Xong xuôi, hắn cũng mệt lử mà nằm xuống, ôm cô vào lòng và tiến vào giấc ngủ.

Cũng may sáng hôm sau cha cô phải đi công tác nên tạm thời không thể xử lí con chuột lớn này.

"Hừ, anh cứ đợi đấy đi! Em nhất định mách cha!"
Anh cười, rồi lại ôm cô nằm xuống giường

"Em muốn báo thể nào hả? Báo rằng nửa đêm có con chuột lớn chui lên giường rồi gặm nhấm con gái cha à?"
"Tên hỗn đản này!"
Cô đỏ hết mặt, đấm mấy cái bình bịch vào ngực hắn...!
Một tháng nhanh chóng trôi qua.

Hôm nay là ngày cô nhận bằng tốt nghiệp, cũng là ngày Bảo tàng mùi hương chính thức mở cửa.

Sau khi dự lễ tốt nghiệp, máy bay riêng của Dục Phong trực tiếp đưa hai cha con cô về nước
Thiên Nhi khoác lên mình chiếc đầm tím mộng mơ, làm tôn lên nước da trắng ngần và body đầy đặn, trưởng thành.

Mái tóc đen được làm xoăn nhẹ, xõa tự nhiên lên tấm lưng trần láng mịn và bờ vai thanh mảnh.

Cô cũng đặc biệt xịt lên mùi hương Rose-lens của riêng mình.

Chiếc máy bay vừa đáp xuống, Dục Phong đã xuất hiện để đưa cô đến địa điểm tổ chức sự kiện.

Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, nhưng không kém phần quyến rũ, nổi bật.

Mái tóc vuốt keo gọn gàng, để lộ những góc cạnh nam tính hoàn hảo của nam nhân.

Cửu Hoàng Hiên đứng nhìn đôi nam nữ từ phía sau, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, lại buồn buồn thoáng qua - ánh mắt của người cha già khi sắp phải tiễn con gái yêu về nhà chồng.

Nhưng thật may rằng người đàn ông mà Tiểu Nhi của ông chọn rất tốt.

Thằng nhóc này sẽ thay ông bảo vệ con bé chu toàn suốt đời suốt kiếp...!Lòng ông chợt yên ả...!
"Bảo tàng mùi hương là dự án chưa từng có trong lịch sử.

Bình thường người ta sẽ chưng bày những đồ vật hữu hình như thể bình gốm, lọ hoa, tranh ảnh...!nhưng tại đây thứ được chưng bày chính là nước hoa - những mùi hương chỉ hữu hình trong tâm trí người thưởng thức.


Mỗi lọ nước hoa sẽ được đặt trong các buồng kính riêng biệt, lấy ý tưởng như thể chiếc bốt điện thoại đỏ đặc trưng của Anh quốc.

Khách tham quan sẽ vào bên trong và bấm một hàng số trên điện thoại cổ, đó là mật mã riêng của loại nước hoa này, và sau đó mùi hương sẽ tự động tỏa ra, kèm theo hiệu ứng 3D, tạo ra một không gian ảo bao trùm lấy khoảng không nhỏ bé bằng những cảnh vật hay câu chuyện gắn liền với mùi hương mà nhà thiết kế hương đã ấn định trước.

Từ đó, mọi người sẽ được cảm nhận một cách chân thực nhất ý nghĩa cũng như tư duy trừu tượng sâu sa của người sáng tạo ra hương thơm đó.

Có gần một nghìn mùi hương khác nhau đến từ vô sô nhà thiết kế trên thế giời, kể cả chuyên nghiệp và nghiệp dư, chỉ cần có một tay nghề tốt đều sẽ được trao cơ hội lớn này.

Thiên Nhi vô cùng thích thú với ý tưởng độc đáo của dự án này.

Cô cùng Dục Phong trải nghiệm rất nhiều bốt điện thoại khác nhau...!
Trong lúc đó, một nam nhân trẻ đang đứng từ phía xa ngắm nhìn hai người bước vào mùi hương do hắn tạo ra.

Với chiếc mũi nhạy bén, Thiên Nhi nhanh chóng nhận ra đây là lọ Arum của đàn anh Nolan.

Không gian 3 chiều lấp đầy bốt nhỏ.

Khung cảnh hiện ra là ngôi trường đại học quen thuộc của cô.

Tại đó, một nam sinh đứng từ xa ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp của một cô gái.

Cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh, mái tóc đen nhánh.

dài đến giữa lưng, đang đung đưa theo từng nhịp bước chân của nữ nhân.

Rồi cô ấy hòa vào trong dòng người xô bồ, nhưng dường như, đối với nam sinh, ánh mắt cậu ta vẫn dễ dàng nhận ra được cô gái, vì cổ luôn tỏa sáng giữa hàng trăm con người...!
Dục Phong nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ của mình đang ngây người.

Có một dự cảm gì đó đang nổi cộm lên trong lòng anh...!
- Phong, anh đi lấy hộ em ly nước được không?
- Em mệt sao Tiểu Nhi? Để anh đưa em về nhé?
- À, không đâu! Em chỉ thấy khát thôi...!
Anh gật đầu rồi rời đi.

Thiên Nhi liền ngồi xuống chiếc ghế gần đó nghỉ ngơi một lát
- Thiên Nhi, lâu rồi mới gặp! Em khỏe chứ?
Giọng nói quen thuộc vang lên, cô liền ngẩng đầu đầu

- Nolan? Anh cũng tới à?
Hắn không trả lời cô, đưa ra một lời đề nghị
- Chúng ta nói chuyện một lúc được không? Chắc em sẽ không từ chối yêu cầu cuối cùng của kẻ si tình này chứ? - Hắn nhìn cô chân thành
Cô biết là Nolan có tình cảm với mình, cô cũng từng nhấn mạnh rất nhiều lần rằng cô chỉ coi hắn là bạn bè, nhưng có lẽ lần này phải nói lại lần nữa thật rõ ràng, để dứt khoát chấm dứt mộng tưởng của hắn.

- Được.

- cô đồng ý
Hắn dẫn cô tới một phòng riêng biệt
- Nơi này yên tĩnh sẽ dễ trò chuyện hơn - hắn nói
Cô cũng không nghi ngờ gì, ngồi xuống ghế đối diện với hắn.

Nolan lấy cho cô một li nước ấm rồi bắt đầu nói
- Em biết bốt điện thoại vừa rồi là của anh chứ?
Cô ái ngại gật đầu
- Nolan, em nghĩ là em đã đủ rõ ràng rồi, rằng em thực sự không có bất kì tình cảm nam nữ nào với anh cả.

Anh không nên lãng phí công sức vì em, hãy đi tìm tình yêu thuộc về anh!
- Không, không, Nhi Nhi à! Em chính là thiên thần mà thượng đế ban cho anh, mùi hương tự nhiên trên cơ thể em, nó rất tuyệt, ngọt ngào và thanh nhã y như con người em vậy!
Cô cảm thấy sự bệnh hoạn trong câu nói của hắn, liền sợ hãi mà đứng lên
- Anh nên dừng lại được rồi, em sẽ vẫn coi anh là bạn.

Còn tiến xa hơn thì không thể.

Người đàn ông mà em đi cùng vừa nãy mới là người em chọn.

Xin lỗi anh.

Cô nói rồi dứt khoát quay đi, nhưng hắn vội vàng níu cô lại
- Đừng mà, Nhi Nhi...!Anh cần em, anh muốn em hơn bất cứ thứ gì! Mặc kệ những tên đàn ông khác được không? Bọn chúng không biết gì về em cả, chỉ có anh mới thật lòng yêu em thôi! Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, yêu mọi nụ cười thanh thuần đáng yêu của em...!
Cô dùng hết sức đẩy hắn ra xa, nhưng hắn nhất quyết ôm lấy cô
- Mau tránh ra...!- sợ hãi - Ai đó...cứu tôi với!
- Em đừng la nữa, phòng này cách âm rất tốt đó!
- Không...!
Hình ảnh phía trước nhạt dần, cả cơ thể cô mềm nhũn rồi ngất xỉu trong lòng hắn..