- Mày…
Ông ta chỉ thẳng mặt anh nhưng Nam Hoài Cẩn cũng chẳng để tâm, gương mặt anh hết sức lạnh nhạt lười biếng:” Tôi làm sao? Còn một chuyện tôi quên nói cho ông biết.
Người ông điều đi Italia đã bị tôi giết chết rồi”
Gương mặt ông ta thoáng cứng đờ dần trở nên tức giận:” Nam Hoài Cẩn, nếu tao có chết cũng sẽ bắt mày chết chung”
- Vậy để xem ông có khả năng đó không đã
Nam Hoài Cẩn hất mặt chỉ người đằng sau lưng ông ta.
Gia chủ Lý kia vừa quay đầu đã nghe thấy tiếng súng nổ đồng loạt vang lên
“ Đùng đùng đùng đùng” “ đùng đùng đùng đùng”
Thuộc hạ của ông ta, tất cả đều bị hạ gục xuống.
Chẳng những vậy đầu ông ta còn bị súng áp vào.
Sắc mặt ông ta nhanh chóng xấu đi, hai mắt trừng to nhìn Nam Hoài Cẩn:”Muốn chết thì chết cùng”
Bàn tay ông ta luồn vào túi tìm kiếm cái điều khiển kích hoạt bom.
Gương mặt ông ta thoáng cứng đờ nhìn người phụ nữ bên cạnh mình:” Cô…”
Người phụ nữ kia nhanh chóng đáp lại ông ta bằng nụ cười quyến rũ thường ngày.
Cô ta giơ tay đang cầm cái điều khiển kia lên:” Người tìm cái này sao?”
- Mau đưa đây cho tôi
Ông ta gằn giọng nói lớn.
Chẳng như ông ta nghĩ, không còn là đôi mắt rưng rưng lên khi ông quát như thường ngày.
Cũng chẳng phải là ngoan ngoãn nghe lời ông ta nữa.
Cô gái hằng ngày cùng ông ta lên giường, lúc nào cũng quyến rũ bám theo ông ta ngày hôm nay cứ như biến thành người khác
- Gia chủ Lý, tôi chưa muốn chết đâu
Nói rồi cô ta thả cái điều khiển đến cho Nam Hoài Cẩn.
Con người ông ta như cứng lại, cô ta đang làm gì vậy.
Suy nghĩ của ông nhanh chóng được giải đáp bằng lời nói của đám thuộc hạ của Nam Hoài Cẩn
“ Hay lắm chị Phù”
Bọn họ thay nhau tán thưởng cô.
Gia chủ Lý cứ như chết lặng, ông nhìn người phụ nữ bên cạnh mình mà không thể làm gì được vì đã bị thuộc hạ của Nam Hoài Cẩn khống chế.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai chứ? Ông sống hơn nửa đời người, 50 mươi năm qua thông minh sáng suốt chưa từng bị mắc mưu của bất kì người nào chứ đừng nói là phụ nữ
Phụ nữ đối với ông chỉ là quần áo, muốn thay là thay.
Duy nhất chính là cô, người bên ông suốt mấy năm qua, thật sự trong lòng ông cũng có một chút gì đó tình cảm với cô.
Không ngờ người duy nhất ông thật lòng ấy lại bị người đó đâm sau lưng
( Tôi muốn hỏi là ông bất ngờ lắm đúng không ông dà )
- Rốt cuộc cô là ai?
Hai mắt ông ta đỏ lên trông rất ghê tợn, giọng ông ta trầm đến mức đáng sợ.
Người phụ nữ ấy xoay người đứng trước mặt ông ta, giọng cô cứ vậy mà phát ra
- Có lẽ ông quên tôi rồi.
Để tôi nhắc lại cho ông nhớ.
Tôi tên Tô Phù, nhà họ Tô năm đó cũng bị ông giết sạch cùng với Nam lão gia đấy
Trong mắt cô ta không có gì là đau buồn thay vào đó chính là sự căm ghét ông ta:”Năm tôi 13 tuổi đã dấn thân bước vào đời.
Cũng năm đó vì miếng cơm manh áo tôi đã phải bán thân.
Ha ha ha là bán thân đó, tôi từng bị người ta chà đạp, còn từng phải chịu những trần đòn roi vì không muốn tiếp khách nữa kìa”
- Năm tôi 25 tuổi lại may mắn được Nam ca cứu lấy.
Vớt tôi ra khỏi vũng bùn đó, năm tôi 30 tuổi, khi đã rèn luyện mọi thứ thì đến làm nhiệm vụ ẩn núp bên cạnh ông.
Cuối cùng thì trời không phụ lòng người, ngày mà tôi mong cuối cùng cũng đến.
Tôi phải chính mắt nhìn thấy những người giết gia đình tôi chết không toàn thây
- Được rồi, giải ông ta đi
Nam Hoài Cẩn cất giọng lạnh lùng, sau đó anh xoay người ra xe trước.
Đám người áp giải gia chủ Lý cũng nhanh chóng theo sau.
Tô Phù ra đến cổng biệt thự thì chần chừ xoay người nhìn lại căn biệt thự nơ bản thân đã sống mấy năm qua, cơn tức giận không lòng lại nổi lên.