Chú Nhỏ Là Chồng

Chương 39: Đẹp Trai Cũng Khổ






Cô thật sự là vị hôn thê của Phong ư ?Chị Phương muốn hỏi lại lần nữa , nếu đúng như thế vụ chú bảo tôi là vợ chưa cưới của chú là giả.

Cũng có thể nói là chị Phương còn cơ hội dù gì vị hôn thê có thể thay người mới mà.

_ Ừ đúng vậy.

Chị An Thi cau mày nhìn chị Phương đánh giá từ trên xuống dưới.

Hai người im lặng không ai nói với ai lời nào nữa , cho đến lúc hai người thấy chú từ ngoài bước vô.

_ Bác sĩ Lâm hôm nay tâm trạng không tồi nha.

Một chị y tá thấy chú bước vô miệng còn hát vu vờ bài gì đó.

_ Cũng không tồi.

Chú cười trả lời nụ cười dụ người.

_ Bác sĩ Lâm có hai người tìm anh họ ở phía kia.

Theo tay chị y tá chỉ tay , chú nhìn theo thấy chị An Thi và chị Phương.

_ Ừ cảm ơn.

Chú nói lời cảm ơn với chị y tá rồi tiến lại chỗ họ đang ngồi.

_ Vào phòng từ từ nói.

Hai người theo chú vào phòng làm việc của chú.

_ Hai người ngồi đi.

Chú ngồi xuống ghế sô pha trong phòng nhìn hai người họ.

_ Phong anh không cần khám bệnh à.


Chị Phương ngồi xuống ghế hỏi chú , chú nghe thế thì trả lời câu hỏi của chị Phương.

_ Sáng không có bệnh nhân.

Em đến tìm anh có việc gì à.

Chị Phương nghe thế cười bảo với chú.

_ Em muốn gặp anh.

Chị An Thi nãy giờ im lặng nghe đến đây không chịu được mà lên tiếng , vị hôn thê đang được thả thính không lên tiếng mới lạ đấy.

_ Phong tớ vẫn là vị hôn thê của cậu đấy.

Nói rồi chị bĩu môi nhìn chú giận dỗi , chú cười không phải vì hành động của chị An Thi hay lời nói của Chị Phương.

Mà là đang nghĩ tôi đang làm gì ở trường.

_ Phong cậu cười cái gì.

Chú nghe có người kêu tên mình thì giật mình hỏi ngược lại chị An Thi.

_ Cậu không đi làm à.

_ Tớ qua xem cậu thế nào hôm qua cậu không về tớ lo lắm.

Cốc cốc.

Chị An Thi đang định nói thêm thì có tiếng gõ cửa nên thôi.

_ Vào đi.

Ổng cười cười nhìn ba người bên trong.

_ Phong ơi có bệnh nhân cần mày.

Ổng nhìn chú một cái ra hiệu , chú như hiểu ý đứng dậy đi thẳng lại cửa.


_ Tý hai người tự về nhé.

Nói rồi chú đi theo ổng ra khỏi phòng bỏ lại hai người kia.

_ Thật ra em là tình đầu của ảnh.

Chị Phương lên tiếng nói làm chị An Thi đơ người , ai cũng biết tình đầu khó quên nhất.

_ Tám năm trước em bị bệnh mới rời xa ảnh , giờ em quay lại là muốn !
Chưa nói hết câu đã bị chị An Thi xen vô.

_ Thật ngại quá hiện tại tôi là vị hôn thê của Phong vì vậy mong cô , đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi.

Chị Phương nghe thế thì cười lớn đứng dậy rời đi.

_ Để xem ảnh thuộc về ai.

Trước lúc đi chị Phương để lại một câu nói.

Bệnh viện là nơi cắm hút thuốc vì thế sân thượng là nơi để một số bệnh nhân trốn lên đây để hút , đôi lúc cả bác sĩ cũng thế.

_ Sướng thế ba em luôn.

Ổng nhìn mấy bệnh nhân ở phía xa hút thuốc mà không quên chọc chú.

_ Tao chỉ chung tình với một em.

Chú cười những lúc nói về tôi môi chú luôn có nụ cười ấm áp.

_ Tính làm sau hai em kia.

?
_ Cho mày đấy thích không.

Ổng nghe thế cười như không cười mà trả lời.

_ Một vợ thôi đã khổ giờ thêm hai em này nữa chắc tao chết.

Chú nhìn ổng cười hai người ngồi một lúc chú mới nhớ ra mà hỏi ổng.

_ Sao biết mà đến hay vậy.

Ổng cười ra vẻ mặt như là cái quần hòe gì chả biết.

_ Mấy em y tá nói chứ sau đẹp trai cũng khổ mày ạ.