Chu Nhan

Chương 9




Rất nhanh trên mặt tuyết đã chỉ còn lại vài người lẻ loi. Đại phi nhìn hết thảy nơi này, liều mạng há to miệng, nhưng không phát ra được âm thanh gì, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cũng căm hận, hung tợn nhìn chằm chằm con trai của mình, giống như hận không thể bước lên dùng roi đánh cho thằng con dễ dàng khuất phục của mình tỉnh ra.

“Thân vương Kha Nhĩ Khắc thâm minh đại nghĩa, thực sự khó có được”. Thời Ảnh không lên tiếng thở dài một hơi, quay về phía Kha Nhĩ Khắc gật đầu: “Ta biết ngươi vẫn chưa bị cuốn vào việc này. Đợi mọi chuyện kết thúc, tự nhiên sẽ dâng tấu lên đế đô, gắng sức rửa tội cho ngài”.

“Rửa tội cái gì?”. Kha Nhĩ Khắc lắc đầu, lộ vẻ sầu thảm cười: “Mẫu thân ta làm ra những chuyện này ngay dưới mắt ta, ta thân là vua Hoắc Đồ Bộ mà lại không hề phát giác, còn mặt mũi nào tự giải vây cho chính mình?”.

Hắn đi về phía trước một bước, quỳ một gối về phía Thời Ảnh, nói: “Sự tình xin dừng ở đây, tại hạ thân là vua Hoắc Đồ Bộ, nguyện ý gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Chỉ cầu xin đại thần quan đừng làm liên lụy đến cả tộc ta, Kha Nhĩ Khắc chết cũng nhắm mắt…”.

Lời còn chưa dứt, hắn đã lật cổ tay, rút ra một cây chủy thủ, cắt thẳng về phía cổ mình.

Thân thể Thời Ảnh chấn động, ngón tay nâng lên, rồi lại cứng đờ.

“Đừng mà!”. Chu Nhan la thất thanh, vội vàng chạy thục mạng tới, nhưng không kịp ngăn cản nữa. Đao này của Kha Nhĩ Khắc quyết liệt tàn nhẫn, đao nhập khí tuyệt, đợi đến khi Chu Nhan chạy đến nơi thì đã đầu lìa khỏi cổ. Nàng đứng thẳng bất động ở trên mặt tuyết, nhìn người vốn phải là phu quân của nàng tắt thở ngay dưới chân mình, nhất thời ngón tay cũng run rẩy cả lên.

Nàng cúi đầu nhìn Kha Nhĩ Khắc, lại ngẩng đầu nhìn Thời Ảnh, sắc mặt tái nhợt.

Thời Ảnh lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, thần sắc bất động, cổ tay thêm lực, ném đại phi liên tục giãy dụa xuống mặt đất, lạnh lùng mở miệng: “Hiện tại, bà đã thấm thía đau khổ của những người bị bà hãm hại hay chưa? Thế gian này nhân quả tuần hoàn, vĩnh viễn đừng nghĩ chuyện chạy trốn”.

Đại phi giãy dụa trên mặt đất, muốn đi đến cạnh thi thể con trai, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống trên khóa mắt người đàn bà cả đời dũng mãnh tàn nhãn này, kết thanh băng giữa đại mạc phong tuyết.

Chu Nhan ở một bên nhìn, trong lòng bách vị tạp trần, thân thể hơi run.

“Nếu con trai bà đã dùng máu mình rửa sạch tội danh cho Hoắc Đồ Bộ, thì ta cũng đồng ý với hắn dừng mọi chuyện ở đây, sẽ không liên lụy thêm người nào nữa”. Thời Ảnh nói, từ trong tay áo bay ra một dải lụa trắng, lập tức trói chặt đại phi lại: “Chỉ đưa một mình bà đi Đế đô thẩm vấn là đủ rồi”.

Mắt y nhìn xuống dưới hầm chồng chất người hũ, trong mắt lộ ra một tia thở dài, đột nhiên phẩy tay áo một cái, một luồng ánh sáng như tuyết dựng lên giữa trời, giống như chục tia chớp sáng xẹt qua.

“Đừng mà!”. Chu Nhan kinh hãi la thất thanh.

Nhưng mà, đã muộn rồi. Chớt sáng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt quét một vòng qua kho mộ, đầu người giống như cây lúa bị chiếc liềm cắt qua, nhất loạt rơi từ hũ rượu xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Giao nhân trong hũ rượu đều chết hết.

Chu Nhan đứng ở nơi đó, nhìn đầu người rơi đầy đất, lại nhìn tân lang lìa đầu bên cạnh, trong nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

“Vì… vì sao?”. Nàng nhìn Thời Ảnh, run giọng hỏi: “Tại sao phải giết bọn họ?”.

“Đã biến thành như vậy rồi, sống thêm một ngày là chịu thêm một ngày dằn vặt, vì sao không để bọn họ chết cho sảng khoái?”.

Thời Ảnh cúi đầu nhìn nàng, khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ, con còn muốn ta cứu từng Giao nhân không tay không chân này sao?”.

“Chẳng lẽ không được sao?”. Nàng kinh ngạc: “Sư phụ… người rõ ràng làm được mà?”.

“Không đáng. Nếu như nhà mi bị nhét trong hũ rượu, có lẽ ta sẽ suy tính một chút”. Thời Ảnh nhận lấy chiếc dù trong tay nàng, đi tới bên cạnh thi thể Kha Nhĩ Khắc, cúi đầu đưa mắt nhìn qua giây lát, thở dài: “Đáng tiếc… đây đáng ra sẽ là một vị vua xuất sắc! Cái chết của hắn, là tổn thất của Không Tang!”,

Chu Nhan yên lặng nhìn, trong lòng cũng dâng lên nỗi khổ sở không nói nên lời.

Mới một ngày trước, nàng còn ở trong ngực phụ thân mà chán ghét cái tên mang tiếng phu quân này, nhưng sống chết cũng không ngờ rằng sẽ gặp hắn trong tình cảnh thế này, lại từ biệt hắn bằng cách thức này. Duyên phận giữa người với người ngắn ngủi mà mờ mịt, chớp mắt đã biến hóa khôn lường, giống như phù vân trên trời.

Thời Ảnh quay đầu nhìn nàng một cái, nói: “Ta đã nói với con rồi mà, phu quân con là một hảo hán đó. Con có gả cho hắn cũng không có thiệt đâu”.

“Sư phụ…”. Chu Nhan nhìn y, giọng nói không nhịn được mà run rẩy, không nén được phẫn nộ trong nội tâm, thốt ra: “Vì sao người không cứu huynh ấy? Người… người rõ ràng có khả năng cứu huynh ấy! Vì sao lại giương mắt nhìn huynh ấy tự sát?”.

Thời Ảnh rủ mi, giọng nói lãnh đạm: “Đúng vậy… khoảnh khắc vừa rồi, đúng là ta có thể cứu hắn, nhưng vì sao ta phải cứu hắn?”.

“Huynh ấy không đáng chết!”. Chu Nhan giận dữ, nhất thời bừng bừng khí thế, dám cả gan đấu võ mồm với sư phụ: “Chúng ta tu hành thuật pháp, không phải để giúp đỡ những người không đáng chết này sao?”.

Y giương mắt hững hờ nhìn nàng một cái, giọng nói bình tĩnh: “Không cần biết có đáng chết hay không, nhưng thời này khắc này mà nói, hắn chết đi sẽ tốt hơn đúng không? Nếu như hắn có thể sống tiếp để làm một vị vương xuất sắc, như vậy sống có giá trị; nếu như hắn có thể sống tiếp để làm phu quân của quận chúa Chu Nhan, cũng coi như sống có giá trị; thế nhưng hiện tại hắn không phải là cái gì nữa cả. Hắn đã không thể làm tiếp Hoắc Đồ Bộ vương, cũng không thể làm phu quân của con nữa. Ta cần gì phải tiêu hao linh lực đi cứu hắn chứ? Nếu như hắn sống tiếp, trái lại sẽ phiền phức thêm”.

“…”. Nàng nói không ra lời, kinh ngạc nhìn cặp mắt quen thuộc kia.

Một đôi mắt ưu nhã ung dung như vậy, lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

“Đừng nhìn ta như vậy, A Nhan, mỗi người đều có cân đo trong lòng mình”. Tựa như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, y nhìn thoáng qua nàng, hỏi lại: “Thật ra, tại sao lại cứ phải dựa vào ta cứu bọn họ? Vì sao con không tự đi cứu chứ?”.

“Con… con không kịp mà”. Nàng nổi giận thì thào, bỗng dâng lên một cơn uất hận, nhìn y chằm chằm: “Người biết rõ con không thể nào cứu kịp còn hỏi nữa?”.

“Làm sao biết được? Con đương nhiên kịp”. Thời Ảnh nở nụ cười nhạt: “Đến khoảnh khắc đại phi đâm nhát đao kia về phía ta, con còn có thể kịp mà”.

“…”. Chu Nhan đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, lúc đó nàng và đại phi cách xa nhau ít nhất mười trượng, nhát đao kia chặt xuống gần như vậy lại còn nhanh như gió. Nhưng ngay trong chớp mắt điện quang hỏa thạch đó nàng lại có thể kịp thời vọt tới, dùng tay không đón lấy nhát đao đang chém xuống. Chuyện như vậy, hôm nay hồi tưởng lại cũng chẳng khác nào giấc mơ.

Nàng cúi đầu, kinh ngạc nhìn vết đao sâu tới tận xương giữa bàn tay mình, nhất thời không nói nên lời. Đúng vậy, khoảnh khắc kia nếu như nàng thật sự tiến lên, nói không chừng còn có thể cứu được Kha Nhĩ Khắc?

Thế… thế nhưng… vì sao nàng không làm?

“Con đương nhiên có thể, A Nhan. Con có năng lực hơn so với bản thân con nghĩ nhiền”, Nhìn vết đao trong lòng bàn tay nàng, lời nói trước giờ vẫn một mực nghiêm nghị đột nhiên lộ ra ý khen ngợi hiếm thấy: “Cần có tự tin với bản thân mình. Nhớ kỹ: Chỉ cần con nguyện ý, lúc nào con cũng làm được, và lúc nào cũng có thể làm kịp”.

Sau bao nhiêu năm đột nhiên lại được khích lệ như vậy, Chu Nhan không khỏi bối rối, một lát sau mới hoang mang ngẩng đầu nhìn y: “Thật… thật chứ ạ?”.

“Ta đã lừa con bao giờ chưa?”. Thời Ảnh giơ ngón tay lên, quét qua vết thương sâu tới xương trên tay nàng, những chỗ chạm đến máu lập tức ngừng chảy: “Được rồi, mọi chuyện kết thúc ở đây, để ta đưa con về nhà…”.

“Về nhà?”. Nàng hơi sửng sốt, theo bản năng lùi về phía sau.

“Đã quẩy thành như vậy rồi cũng chẳng lấy được chồng nữa đâu, không về nhà thì còn định dạt đi đâu nữa?”. Y nhìn lại sắc mặt nàng, lại nói: “Yên tâm, ta tự mình đưa con về, nhất định không để con bị phụ vương đánh đòn đâu”.

Nhưng mà nàng vẫn rụt cổ vào, thì thào: “Không, con không về đâu”.

“Sao hả?”. Thời Ảnh khẽ nhíu mày.

“Về nhà rồi thì sao chứ? Cũng sẽ bị ông ấy đá khỏi cửa lấy chồng thôi”. Nàng bất mãn thì thầm, dừng một chút lại nói: “Không bằng con theo sư phụ lên Cửu Nghi nha! Đúng rồi… chỗ sư phụ không phải có cả nữ thần quan sao? Con thà rằng ở Cửu Nghi xuất gia cũng không muốn bị nhốt lại nữa đâu”.

“…”. Thời Ảnh bật cười, nhìn nàng một cái: “Theo ta về kim trướng trước”.

“Ờ”. Chu Nhan không dám trái ý sư phụ, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo.

Chỉ qua có một đêm mà thôi mà Ngọc Phi và Vân Man gặp lại nàng giống như trải qua sinh ly tử biệt vậy, một phát nhảy bổ tới ôm nàng, gần như khóc ra thành tiếng: “Cảm tạ trời đất! Người đã bình an trở lại rồi… Chuyện tối hôm qua quậy lớn như vậy, chúng tôi… chúng tôi đều cho rằng sẽ không thể gặp lại người nữa”.

Lòng Chu Nhan rất cảm động, lại cũng có chút ngượng ngùng cùng sốt ruột, bèn thuận miệng kiếm cớ xua các nàng đi ra ngoài, liếc mắt ngó sư phụ, lòng thấp thỏm sợ bị ăn mắng. Thời Ảnh ở một bên án kỷ mở giấy viết thư ra, bắt đầu viết gì đó, lại quả nhiên không có buông tha cơ hội giáo huấn nàng, lạnh lùng nói: “Con xem, đến thị nữ cũng lo cho con thành như vậy rồi, con có nghĩ đến cha mẹ mình không hả”.

“…”. Lòng Chu Nhan giật thột, nghĩ lại cũng có chút sợ, nhưng mà vẫn mạnh miệng, “hừ” nhẹ một tiếng, nói thầm: “Còn… còn không phải tại người sao? Bằng không con đã trốn thoát từ lâu rồi”.

“Nói vớ vẩn gì đấy?”. Thời Ảnh rốt cuộc ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị: “Con là người thừa kế duy nhất của Xích tộc, lẽ nào chỉ vì một cuộc hôn nhân không vừa ý mà lại định giả chết bỏ trốn mất dạng?”.

“Một cuộc hôn nhân không vừa ý còn không đủ sao?”. Chu Nhan không nhịn được nữa, giận dữ tranh luận: “Đổi lại cho sư phụ đi cưới một cô vợ mập như heo sư phụ có đồng ý không?”.

“…”. Thời Ảnh trừng mắt nhìn nàng, không nói lời nào.

Chu Nhan bị sư phụ nhìn như vậy thì nhất thời chột dạ. Đúng rồi, dựa theo tính tình của sư phụ, chỉ cần nghĩ việc này nên làm thì bất luận là lấy lợn nái hay là cọp cái phỏng chừng cũng sẽ làm được. Có điều, đại thần quan Cửu Nghi cũng không thể lấy vợ, y cũng không phải lo đến cái chuyện này.

“Luôn luôn có phương pháp khác để giải quyết”. Thời Ảnh cúi đầu lần nữa, viết thư bên cửa sổ, vẫn thản nhiên nói: “Con đã lớn rồi, đừng có gặp chuyện gì cũng chỉ biết bỏ trốn”.

“Vậy sư phụ bảo con phải làm sao bây giờ?”. Nàng giậm chân, nổi đóa: “Phụ vương cứ khăng khăng không chịu nghe con, ý chỉ của Đế đô cũng xuống rồi… con không có bỏ chạy ở Thiên Cực Phong thành, con đến nơi này mới bỏ chạy là rất có trách nhiệm rồi nhé nhé nhé!”.

Thời Ảnh ngẫm nghĩ, gật đầu: “Nói cũng phải”.

Y vững vàng di chuyển cổ tay, viết chữ cuối cùng trên giấy viết thư, nhẹ nhàng nói một câu: “Thật ra nếu con không bằng lòng, có thể viết thư nói cho ta biết mà”.

Cái gì? Chu Nhan hơi sửng sốt, nghĩ là mình nghe nhầm. Từ khi nàng xuống núi, sư phụ không còn để ý đến nàng nữa. Năm năm nay nàng viết rất nhiều thư cho y, y đến bây giờ cũng không hề trả lời một bức nào, cũng chưa từng đến thăm nàng một lần. Nàng còn cho rằng y đã bỏ mặc sống chết của nàng từ lâu, sau lúc này đột nhiên lại nói câu ấy?

“Nếu như con viết thư cho ta sớm một chút, thì đã không xảy ra chuyện này rồi”. Thời Ảnh thản nhiên nói, viết xong một chữ cuối cùng, cầm giấy viết thư lên đón gió hong khô.

“Thật á? Sao thầy không nói sớm hả thầy?”. Chu Nhan ngạc nhiên, nhịn không được than thở một câu: “Sư phụ, không ngờ người tai mắt thôn thiên nha! Đại thần quan trong thần miếu Cửu Nghi có quyền lực lớn đến thế á?”.