Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 13




“Vì sao ta phải mặc áo cô dâu?” Chung Húc Phong hai tay cầm áo cưới run rẩy.

“Đương nhiên, ta là chủ nhân mà, chú sẽ không bắt chủ nhân của mình mặc áo cô dâu chứ?” bé thỏ tím rất vừa lòng nhìn cái áo cưới do chính tay mình thiết kế.

Chung Húc Phong muốn nói, ngươi thân thể nhỏ gầy lại xinh đẹp như thế bộ dáng như tiểu nữ sinh, ngươi mặc áo này mới đúng, nhưng hắn quả thật không dám nói ra a, hiện tại hắn là sủng vật của người ta, phải trải qua ba ngày gian khổ mới đổi được như hiện giờ, ai, tự làm tự chịu vậy.

“Bé thỏ tím, ngươi...... sẽ không bắt ta mặc cái quần lót tơ tằm nhỏ xíu này chứ....”  Chung Húc Phong bị dọa rồi, cái quần này có đem cho đàn bà người ta còn không dám mặc, cư nhiên chính mình phải mặc.

“Đương nhiên là phải mặc rồi.” vừa lòng gật đầu.

“Bắt ta mặc cái này ta thà không mặc gì hết!” Sủng vật cũng có quyền phản kháng a.

“Vậy không cần mặc.” bé thỏ tím nhìn như một người chủ nhân mong muốn những điều tốt đẹp đến với sủng vật của mình. =)))))

Đại thúc Chung Húc Phong khóc không ra nước mắt, vì cái gì y cố tình mang bề ngoài thiên sứ nhưng bên trong lại là một con ác ma chứ, mà mình thì lại cái gì cũng nghe lời con ác ma này.

Cứ như vậy, chú rể đỏ mặt ( lông mày nhếch lên vui vẻ, hai má hồng hào) cô dâu cũng đỏ mặt (một thân áo cưới, hai má đỏ bừng) tiến vào nhà thờ.

“Oa! Chú rể đáng yêu quá nga, hồng hồng nộn nộn”

“Cô dâu cũng thiệt cao nha, thật rất mê người, còn đỏ mặt nữa”

“Chung tổng thế nhưng là cô dâu! Thật không thể tin được!”

“Cậu trai kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?”

“Như thế thì cả cô gái xinh đẹp như ta cũng muốn mang về nha” (nhỏ giọng)

•••••••••••••

Chung Húc Phong thật mong hôn lễ nhanh nhanh lên kết thúc, mặt áo cưới đã đủ mất mặt rồi, còn bị nhiều người quen chỉ trỏ này nọ, hắn về sau làm thế nào nhìn mặt người ta a, hơn nữa.....hơn nữa..... phía dưới lại lạnh lạnh, ghê tởm hơn là tay bé thỏ tím còn thường thường để xuống bóp bóp mông hắn một phen, biến thành phía trước của hắn cũng cương luôn. Hoàn hảo cái váy là hình trụ nên có thể che được, nhưng tiểu huyệt ở phía dưới đã bắt đầu hé ra hợp lại. Áo cưới bé thỏ tím thiệt kế thật đặc biệt, gió đều thổi hết vào trong váy khiến hắn thật ngứa ngáy.

Đang muốn tuyên thệ, cửa bị đẩy mạnh ra, một đám người mặc áo đen mang mắt kiếng đen bước vào.

Mục sư bị hoảng sợ, bên cạnh đó, mặt khách khứa cũng đều trắng bệch, ít khi được đi đến một lễ cưới kỳ lạ thế này nhưng gặp phải xã hội đen a.

Bé thỏ tím vui vẻ nở nụ cười, Tiểu Giới bọn họ cuối cùng cũng đến đây, Chung Húc Phong thực hận không có cái lỗ nào cho hắn chui xuống, lại có thể để cho bọn Tiểu Giới thấy hình dáng mình lúc này, về sau mặt làm sao dám nâng lên trước bọn họ đây.

Một đám người áo đen cứ như vậy trong ánh mắt kinh dị của mọi người mà bước vào nhà thờ.

“Thiếu chủ, chúng ta đến đây chúc mừng ngài” cả bọn chỉnh tề cúi người xuống chào.

Mọi người lúc này mới lấy lại được phản ứng, vị chú rể trước mắt này thế nhưng là đại ca xã hội đen a, khó trách có thể thu phục được Chung tổng. Một đám từ kinh sợ chuyển thành kính nể.

Mục sự lau lau mồ hôi:”Nếu không còn gì, chúng ta liền tuyên bố hôn lễ này kết thúc”

Sau đó bé thỏ tím kéo đầu của Chung Húc Phong xuống hôn hắn thật sâu, mọi người từ đỏ mặt tim đập chuyển sang ngáp lên ngáp xuống thì nụ hôn mới kết thúc. Sau đó cô dâu vội vã ôm lấy chú rể trong đám đông ồn ào kia bước nhanh ra khỏi nhà thờ.

Chung Húc Phong đi đến bãi đỗ xe bằng tốc độ nhanh nhất, đem bé thỏ tím nhét vào trong xe, chính mình cũng ngồi vào chỗ lái.

“Chú, ngươi sốt ruột quá, khách khứa còn chưa có về đâu.” liếm cái lỗ tai của Chung Húc Phong, mặt không đỏ tim không đập mà nói.

“Còn không phải là do cái áo cưới ngươi thiết kế sao, ướt một chút liền trở thành trong suốt, ta không lẽ đứng đó cho mọi người nhìn sao?” Chung Húc Phong bất mãn oán giận.

“Bé thỏ tím không nghĩ tới chú lại hăng hái đến vậy, mới hôn có một cái đã ướt rồi” bàn tay đưa xuống dưới váy cầm lấy dương v*t đã muốn ướt một mảng nhéo nhéo mặt trên chút xíu.

“A.......... ” thoải mái nâng lên thân người “Đều tại ngươi hôn thật khiêu khích..... ”

“Bé thỏ tím, chúng ta về nhà trước?” Chung Húc Phong không muốn ngồi trong xe làm, hôm nay có rất nhiều người quen đến, lỡ có ai nhìn thấy hoặc nghe được cái gì đó, hắn thật sự về sau không thể vác mặt ra ngoài đường gặp người ta.

Bé thỏ tím gật đầu, đêm tân hôn đầu tiên của bọn họ nhất định phải lưu lại những kỷ niệm đẹp, sau đó Chung Húc Phong bị lửa dục thiêu đốt mà chạy xe như bay về nhà.

Mà bé thỏ tím đang suy nghĩ xem đêm tân hôn này nên làm ở đâu: trên giường, phòng tắm, ban công hay vẫn là làm trong phòng đọc sách ••••

Như cuồng phong mà xông vào nhà, vừa vào tới cửa Chung Húc Phong liền cởi hết lễ phục của bé thỏ tím, giống như một con sói đã bị bỏ đói thật lâu.

“Bé thỏ tím, ta muốn ~~~” đại thúc bắt đầu cởi thắt lưng của bé thỏ tím.

“Chú, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi nga” gật đầu, còn phe phẩy cái đuôi mời chủ nhân uy mình.

“Vậy sủng vật phụ trách làm chủ nhân vui vẻ” gật đầu lần nữa, nhanh đến thôi, ta đói.

“Vậy hôm nay ngươi làm ta, chú đã lâu không có uy bé thỏ tím a” dứt lời đã muốn cởi sạch bản thân mình.

“Không cần, làm công quá mệt mỏi, ta thích cảm giác ngươi cắm vật này bên trong ta a, rất tuyệt vời” vừa nói vừa đem hai đầu ngón tay vói vào miệng liếm lộng, tay kia để trước ngực xoa nặn một chút, mở rộng hai chân ra, vặn vẹo thân thể, suy nghĩ làm sao để dụ dỗ bé thỏ tím biến thành đại hôi lang ( sói xám lớn)

“Nhưng người ta làm công hoài cũng nhàm chán lắm a, lâu lâu cũng nên đổi mới cảm giác một chút, chú ~” nũng nịu nhìn món ăn mê người bày ra trước mắt.

“Ngươi một lần làm công rồi, nên làm công luôn đi” cúi đầu xuống dùng miệng ngậm lấy dương v*t cứng nóng của bé thỏ tím, khiêu khích nó cứng lên, nhếch mông lên dùng bàn tay dính nước bọt đưa vào tiểu huyệt của mình, một tay cầm lấy chính mình xoa nắn, tất cả đều rơi hết vào trong mắt bé thỏ tím.

Bé thỏ tím thực hối hận vì đã đem hắn dạy dỗ tốt đến như vậy, về sau chính mình chỉ có thể đi làm ‘công’ nhàm chán kia a, nhưng trước mắt lập tức hiện lên một tia quỷ quái •••••

Kế tiếp là đêm tân hôn của hai người kia, ta (aka tác giả) cũng muốn về nhà ôm bé cún của ta mà ngủ, bọn họ rốt cuộc ai công ai thụ ta không biết gì hết.

Bất quá, kết thúc của câu chuyện cổ tích của hoàng tử và hoàng tử này, hai người bọn họ đều sống một cuộc sống mỹ mãn đầy ‘tính phúc’ mãi mãi về sau •••••••••••••

HOÀN CHÍNH VĂN