Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 10




Chung Húc Phong còn tưởng rằng ba hắn có cách gì hay, kết quả là đòi hạ xuân dược trên người bé thỏ tím, nghĩ đi nghĩ lại thấy bé thỏ tím chính là một cao thủ dùng dược, chính mình còn cố đưa vào trong tay y, kết quả phần cơm có thuốc bên trong bị đưa cho con chó nhỏ trong nhà ăn, làm hại hắn vài ngày tiếp theo lúc nào cũng có người đến mắng vốn Tiểu Bạch nhà hắn đi câu dẫn chó nhà bọn họ.

Bé thỏ tím còn khen Tiểu Bạch thật giỏi, không chỉ chó cái mà ngay cả chó đực cũng có thể câu dẫn nữa, rất có mị lực.

Chung Húc Phong trong lòng nhận thức được thật rõ ràng việc này chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, quyết tâm tính toán đến độ nếu có khóc nháo trước mặt y cũng phải làm cho y tha thứ hắn.

“Bé thỏ tím, ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào mới tha thứ cho ta?” rất cam chịu, rất đoan chính, cũng rất nghiêm túc.

“Chú à, ta không có trách ngươi nha, nhưng mà ngươi không còn là chủ nhân của ta nữa.”Bé thỏ tím nói thật lạnh lùng mà vẻ mặt cũng lạnh nhạt không kém.

“Vậy ngươi làm chủ nhân của ta.” Chung Húc Phong cắn răng.

“Nhưng bé thỏ tím không có năm trăm vạn đâu a.” khoát tay tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Bé thỏ tím a, Húc Phong mấy ngày nay cũng đáng thương lắm đó, ngươi cứ ra một cái điều kiện gì cho nó đi.” lão nhân không biết từ khi nào đã ra đến.

“Cái gì cũng được sao?” Bé thỏ tím tà tà cười.

“Ân.” Chung Húc Phong đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến trường, bé thỏ tím tiếp tục cười, xoay người rời đi một lát sau mới trở về ném một cây dương cụ cho Chung Húc Phong, sẽ không bắt hắn ở trước mặt mọi người tự an ủi đi? Chung Húc Phong cũng không cho rằng bé thỏ tím  thiện lương đến độ chỉ bắt hắn tự an ủi trước mặt y.

“Ngươi có thể mang nó ba ngày không lấy ra, cũng không tự an ủi, ta sẽ thu ngươi làm sủng vật.” vẻ mặt thật thoải mái mà nói.

Chung Húc Phong nghĩ thầm, thà đeo thứ đó ba ngày còn tốt hơn ở trước mặt mọi người tự an ủi, nuốt một ngụm khó khăn đáp ứng y.

Cũng không dự đoán được việc này so với tưởng tượng càng khó khăn hơn nhiều lắm, ngày đầu tiên lái xe đi làm, xe run một chút, đồ vật này nọ phía dưới liền động theo, không đến mười phút đồng hồ, dương v*t của hắn đã ngạnh lên, rất ngứa rất khó chịu khiến hắn muốn dùng tay nắm lấy nhưng nhớ đến tiểu yêu tinh kia bắt hắn không được chạm vào, thế là lúc hắn đến công ty thì quần đã ướt đẫm. Hắn phải dùng quần áo che khuất mà bước nhanh vào văn phòng.

Hôm nay Chung Húc Phong lại khiến mọi người bàn tán xôn xao như thế này

“Chủ tịch hôm nay bộ dáng đi đường rất kỳ lạ nha.”

“Đúng vậy, thật khả nghi nga.”

“Chính là đi đường mà cứ như bị ma đuổi á?”

“Sẽ không phải là Chủ tịch chơi SM sợ bị người ta phát hiện đi?”

••••••••••••

Chung Húc Phong vọt vào phòng tắm cởi quần, nhìn đến dương v*t của mình đã có chất lỏng màu trắng không ngừng chảy ra, tiểu huyệt mặt sau cũng đã ướt một mảng lớn, thật muốn a ~ nhưng hiện tại chỉ có thể cởi quần dùng nước lạnh dập tắt dục vọng nóng hừng hực mà thôi.

Chung Húc Phong tự giễu:” Không nghĩ tới thân thể mình bị bé thỏ tím huấn luyện đến dâm đãng thế này.”

Nghĩ đến hắn Chung Húc Phong trước đây nổi tiếng lãnh khốc thế nào, từ khi gặp được bé thỏ tím mình càng ngày càng không dính dáng  được tới cái từ đó, có khi ngẫm lại tại sao mình lại coi trọng con thỏ tím háo sắc kia đến thế.

Tướng mạo? Tuy rằng bé thỏ tím bộ dạng thật đẹp cũng thực rất mê người, nhưng mà Chung Húc Phong hắn không phải vì vậy mà nhìn trúng y, huống chi trên đời này người so với y đẹp hơn, nghe lời hắn hơn còn rất nhiều, có khối người nguyện treo cổ trên cây vì hắn a.

Càng di chuyển thì đồ vật phía sau càng ma sát, một thứ lớn như vậy cắm ở  giữa hai chân khiến mặt sau căn bản không thể khép chặt lại, khi đi đặc biệt không được tự nhiên. Hắn cả ngày không dám đi lại, bởi vì chỉ vừa động một chút ánh mắt của mọi người sẽ dời hết về phía hắn, sau đó là một đống lớn nghị luận được xuất ra, nhưng là ngồi trên ghế di chuyển một chút thôi thì đồ vật kia ở sâu bên trong nhợt nhạt đụng chạm, một ngày hắn chẳng những không có biện pháp phê tốt văn kiện mà còn lạnh người vài phần, đổi qua vài cái quần.

Buổi tối đi ngủ cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ, dưới sự huấn luyện của bé thỏ tím, Chung Húc Phong đã quen ngủ khỏa thân, lại còn ngủ bên cạnh bé thỏ tím. Này thật là làm khổ hắn mà, bé thỏ tím vừa lên đến giường là lăn ra ngủ, hắn tuy là mệt muốn chết nhưng đồ vật kia lại thật lộn xộn khiến cho hắn không dám bừa bãi, mà ngửi thấy mùi sữa tắm của bé thỏ tím, nghe tiếng hít thở vững vàng của y, phía dưới của hắn liền ngạnh lên, rất khó chịu, hắn chỉ có thể dựa sát tới gần bé thỏ tím đem vật kia cọ cọ trên người y, lại sợ bé thỏ tím phát giác mình ở trên giường cọ cọ liền chịu không nổi mà nhảy vào đứng tắm vòi sen. Đêm dài đằng đẵng trở nên càng thêm dài •••

Ba ngày so với ba năm còn muốn lâu hơn. Cuối cùng, mới qua ngày thứ ba một chút, Chung Húc Phong liền chạy nhanh đến báo cáo kết quả công tác.

“Bé thỏ tím, có thể lấy ra được chưa?” Chung Húc Phong mệt đến độ muốn khóc.

“‘Chú, không có phạm quy đi?” bé thỏ tím hoài nghi nhìn nhìn hắn.

“Tuyệt đối không có.” Chung Húc Phong gian nan phun ra từng chữ.

“Vậy chú tự mình lấy ra.”

Bé thỏ tím vừa dứt lời, Chung Húc Phong liền khẩn cấp cởi quần dài cùng quần lót, bé thỏ tím buồn cười nhìn dương v*t thô to của Chung Húc Phong bật nhảy ra như muốn xông đến người y, chất lỏng màu trắng không ngừng chảy ra bên ngoài, tiểu huyệt ở mặt sau cũng đều đã ướt sũng, còn hé ra hợp vào, có thể thấy được ba ngày qua Chung Húc Phong đã vất vả đến như thế nào.

“Chú, nhìn chú thực giống như rất đói khát nha, có muốn bé thỏ tím tìm người đến giúp chú không?”

“Không cần! Ta chỉ muốn ngươi!” Chung Húc Phong cơ hồ không còn nói nổi.

“Ta cũng không còn là sủng vật của chú nữa.” bé thỏ tím khó xử nói.

“Ngươi nó ta chỉ cần hoàn thành điều kiện ngươi giao ra thì có thể trở thành sủng vật của ngươi mà.” Chung Húc Phong cảm thấy mình thật sự rất mất mặt, cầu xin kẻ khác cho mình làm sủng vật, nhưng hắn thật sự muốn dương v*t kia của y cắm vào bên trong, rất muốn cùng thân thể của mình va chạm tạo khoái cảm, cũng liền cố gắng cất giọng, rất quyết tâm:” Chủ nhân, sủng vật hiện tại đói bụng, muốn ngươi uy.” Chung Húc Phong học theo ngữ điệu cầu xin trước kia của bé thỏ tím.

“Thật là chịu không nổi ngươi.” bé thỏ tím đi về phía Chung Húc Phong, chỉ trong chốc lát bọn họ liền trần truồng đối diện với nhau, Chung Húc Phong hai chân gắt gao ôm lấy thắt lưng của bé thỏ tím, đong đưa cái mông dâng lên tiểu huyệt của chính mình, bé thỏ tìm thực dễ dàng sát nhập. Chung Húc Phong cảm thấy được mình hiện tại so với một người phụ nữ lúc động tình còn dâm đãng hơm, ôm chặt tấm lưng của bé thỏ tím, kịch liệt lay động thân thể, điên cuồng đòi hỏi, rên rĩ phóng túng••••