Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Chương 14




Đe dọa

“Cậu Andreyevich, nên rời giường rồi!”

Giọng nói trầm thấp của Anna vang lên bên tai Andre.

Andre duỗi cánh tay, thân mình vẫn rúc trong ổ chăn, khép hờ mắt, thanh âm biếng nhác, sợi tóc màu vàng che khuất cặp mắt xinh đẹp.

“Có chuyện gì vậy, Anna?”

Andre lấy tay che ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.

Đã là tháng 1 năm 1942 nhưng thời tiết của Moscow vẫn không hề thay đổi, vẫn nhiều tuyết như trước, ánh mặt trời chiếu vào tuyết trắng càng thêm sáng, nhiều lúc Andre cảm thấy giống như mình đang bị ảo giác vậy.

“ Cậu Andreyevich, bây giờ đã là giữa trưa 12 giờ, cậu có phải nên rời giường rồi không?”

Anna cười nhìn biểu tình biếng nhác giống như con mèo lười của Andre.

Andre vò vò đầu, hôm qua như cũ luyện đàn dương cầm suốt một ngày, buổi tối lại làm tình với Ludwig…… Andre hít một hơi thật sâu, vén tóc lên, thấp giọng nói:

“Anna thân mến, tôi có thể ngủ thêm chút nữa không? Ludwig nói hôm nay không cần học đàn…… Tôi mệt mỏi quá, tôi muốn ngủ nguyên ngày có được không?”

Anna che miệng nở nụ cười, ngữ khí Andre có chút xấu.

“Hừm, chỉ sợ không được đâu cưng à, thiếu tá bảo tôi gọi cậu xuống lầu. Thiếu tá nói nhất định phải cùng nhau ăn cơm trưa.”

Vừa nghe thấy là Ludwig bảo mình xuống lầu, Andre lập tức mở to mắt, căm tức nói:

“Được rồi, nói với anh ta tôi lập tức đi xuống!”

Nói xong, liền bực mình kéo chăn trùm lên đầu.

Anna cười gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng Anna đóng cửa, Andre mới xốc chăn lên, nhảy từ trên giường xuống dưới đất.

Andre đứng ở trước gương nhìn thân thể của mình…… Thân thể của mình nhìn rất trắng, cũng được lắm……

Andre ghét nhất hai từ “xinh đẹp,” thế nhưng Ludwig vẫn thích nói “Andre, em thật xinh đẹp.” Trong đầu Andre không nhịn được nghĩ tới từ này.

Andre xoay người lại, trên cổ và trên lưng đều có vài điểm màu đỏ, đó là dấu hôn Ludwig cố tình lưu lại.

Andre cau mày nhìn chính mình trong gương, sau đó cầm bộ áo lông của Ludwig đi xuống lầu.

………………

“Thượng úy, không ngại tôi hút xì gà chứ?”

Dưới lầu truyền đến thanh âm lạnh như băng của Ludwig, hoàn toàn không có ngữ điệu gì.

Andre ngẩn ra một chút, sau đó mới từ từ bước xuống.

“Đương nhiên là không.”

Andre cảm thấy thanh âm của Elvis nghe rất ôn hòa, rất êm tai, không giống thanh âm như ma vương đang hát của Ludwig, lãnh khốc lại vô tình.

Lúc Andre đi xuống tới lầu thì thấy Ludwig giao hai chân ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa lớn, trên tay cầm một điếu xì gà, vẻ mặt nghiêm túc. Andre tự dưng cảm thấy, người đàn ông này vẫn luôn ngạo mạn như vậy.

Elvis ngồi ở một bên, hơi hơi mỉm cười nhìn Ludwig, thái độ ôn hòa lễ phép, tựa hồ không có sợ hãi gì.

Andre cảm thấy Elvis thật là một người có dũng khí, bởi vì mỗi lần cậu nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của Ludwig sẽ sinh ra một loại cảm giác phục tùng người đàn ông này.

“Ludwig.”

Andre lí nhí gọi.

Ludwig dưới lầu đang nói chuyện với Elvis đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Andre.

Thấy Andre đi xuống liền giật nhẹ khóe miệng, phất tay với Andre: “Lại đây, bảo bối.”

Andre không thích Ludwig kêu mình như vậy ở trước mặt người khác, nhưng vẫn bước nhanh qua, đứng ở bên cạnh Ludwig.

“Buổi trưa tốt lành, tiểu thư Andreyevich.”

Elvis mỉm cười chào hỏi Andre.

Andre nhìn hai chân thon dài của mình lộ ra dưới áo lông màu đen, còn có cổ áo quá rộng mà lộ ra hai vai thon gầy, mặt nhanh chóng đỏ lên, nhưng mà Ludwig vẫn không nói gì, Andre cũng không dám mở miệng trả lời.

Ludwig híp mắt, nhìn gương mặt đỏ bừng của Andre, đưa tay kéo Andre ngồi xuống cạnh mình, sau đó luồn tay vào dưới lớp áo của Andre, không ngừng niết cái mông mềm mại của Andre, Andre trừng lớn mắt kinh ngạc không nói nên lời.

“Tiểu thư…..? Không, thượng úy, tôi nghĩ cậu lầm rồi, Andreyevich của tôi là con trai hàng thật giá thật.”

Lúc Ludwig nói những lời này, ngữ điệu rất lạnh lùng.

Elvis kinh ngạc mở to hai mắt.

Andre không ngờ Ludwig sẽ cố tình làm ra loại động tác bậy bạ như vậy trước mặt người khác, cả người run rẩy, lỗ tai đều đỏ.

Andre mím chặt môi, cảm thấy xấu hổ cực kì.

Ludwig dùng sức kéo Andre ngồi lên đùi của mình.

Sau đó trước mặt Elvis, dùng tay vuốt ve thân thể Andre.

Trong mắt Andre chứa đầy nước mắt.

Ludwig kéo đầu Andre lại, dùng sức hôn lên miệng Andre, Andre thấp giọng thở dốc.

Elvis khụ một tiếng, đứng lên, lắp bắp nói:

“Thiếu… Thiếu tá, tôi trở về thì tốt hơn.”

Ludwig cúi đầu ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Andre:

“Thượng úy, cá nhân tôi cho rằng, cậu nên trở lại mặt trận phía đông thì tốt hơn, bây giờ Soviet đã sắp bắt đầu phản công toàn diện, quốc gia và nguyên thủ đều cần cậu.”

Nói xong, Ludwig hừ lạnh một tiếng, tách hai chân Andre ra, vòng quanh bên hông của mình……

Andre cắn môi hừ một tiếng.

Hai tay Elvis run rẩy, hai mắt thất thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ludwig, ngơ ngác đứng nghệch ra vài giây, sau đó kính quân lễ, sắc mặt trắng bệch đi ra ngoài.

Ludwig muốn tiến vào Andre.

Nếu tính tình Andre yếu đuối thì tốt, ít ra sẽ không lên tiếng mà chấp nhận, dù sao tất cả của cậu cũng đã thuộc về người đàn ông này rồi, thế nhưng Andre dù tuổi không lớn nhưng lại rất sĩ diện, không thích mất mặt trước người khác.

Nhất thời tức giận, Andre cau mày, nâng tay lên tát vào mặt Ludwig.

Ludwig sờ sờ bên mặt, nhướng nhướng mi:

“Thế nào, em để ý thượng úy Elvis như vậy?”

Andre bị tức đến mức cả người phát run, không thèm trả lời, đỏ mắt giãy dụa muốn xuống khỏi người Ludwig.

Ludwig hừ lạnh một tiếng,

“Không thích bị tôi thượng? Tôi đây càng muốn x em.”

Nói xong, Ludwig liền dùng một bàn tay khống chế hai tay Andre, sau đó đặt Andre lên sô pha dùng sức xx cậu.

Andre cắn môi, thân thể thon gầy bị Ludwig gắt gao khống chế được, nhưng vẫn giận dữ hét:

“Ludwig! Đồ khốn!…… Tôi ghét thân thể của anh! Tôi ghét tất cả của anh! Anh cút đi –”

Ludwig đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Andre, mặt không biểu tình xuống khỏi người Andre, sau đó đưa tay nắm tóc Andre, ném Andre xuống dưới đất.

Andre ngã trên mặt đất, hơn phân nửa bả vai lộ ra ngoài, một đôi mắt hồng toàn bộ, mím môi nhìn về phía Ludwig.

Ludwig ngồi trên sô pha, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn Andre, thân mình ngả về phía sau, lạnh lùng nói.

“Quỳ nhận sai với tôi.”

“Em là người của tôi, không được nghĩ tới người đàn ông khác.”

Andre tức giận nhìn Ludwig:

“Tôi sẽ không nhận sai! Tôi không có sai!”

Ludwig híp cặp mắt xám bạc nhìn Andre, một vài sợi tóc đen từ trên trán rớt xuống dưới, ngược lại càng khiến biểu tình thêm tàn ác.

Andre rất sợ bầu không khí im lặng áp lực này, cậu luôn cảm thấy Ludwig có thể sẽ giết chết mình ngay bây giờ.

Ludwig vỗ vỗ tay, hai binh sĩ đảng vệ quân trại tập trung đi tới đứng bên cạnh Andre, khuôn mặt nghiêm túc cúi chào Ludwig.

Ludwig biểu tình tàn ác nhìn Andre, cầm súng trên tay, đi đến trước mặt Andre, dùng họng súng nâng cằm Andre, “Bé ngoan, có chịu nhận sai hay không?”

Andre ngậm chặt miệng, không nói lời nào, trong cặp mắt màu xanh dâng đầy nước mắt.

Ludwig mặt không biểu tình xoay người trở lại sô pha ngồi, đốt một điếu xì gà ngậm vào miệng, nhìn hai binh sĩ kia.

“Cậu bé này xinh đẹp nhỉ?”

Hai tên binh sĩ lập tức gật đầu, “Xinh đẹp.”

“Ludwig!”

Andre hoảng sợ nhìn Ludwig, chẳng lẽ anh ta muốn đưa mình cho mấy người trong trại tập trung này?

Ludwig phun ra một ngụm, “Cởi quần áo của nó ra.”

Vừa dứt lời, hai tên binh sĩ liền tiến lên xé rách quần áo của Andre.

Andre chỉ mặc mỗi một kiện quần áo nên không chống đỡ được, cố liều chết bảo vệ thân thể của chính mình, nhưng ngón tay của một binh sĩ vẫn đụng phải thân thể Andre.

Trong lòng Andre lập tức cảm thấy cực kì chán ghét, chán ghét đến muốn nôn, cậu hoảng sợ hét một tiếng.

“A – Tránh ra!”

“Đừng đụng vào tôi!”

Andre hét chói tai, Ludwig vẫn không chút biểu tình nhìn Andre.

Andre rốt cục khóc không thành tiếng, không biết dùng sức từ đâu, đẩy hai tên binh sĩ ra, quỳ gối trước mặt Ludwig, ôm chân Ludwig, nước mắt rớt xuống:

“Ludwig! Đừng để người khác chạm vào tôi! Xin anh, tôi không thích đàn ông, tôi không thích Elvis!”

Hai tên binh sĩ thấy Andre chạy đi, vội vàng bước qua kéo hai chân Andre.

“A – Tránh ra! Đừng!”

Andre ôm chặt chân Ludwig.

“Chủ nhân! Tôi sai rồi, tha lỗi cho tôi đi — a – Tôi biết sai rồi!”

Ludwig phất tay, hai tên binh sĩ đảng vệ quân lập tức lui xuống.

Andre ôm chặt hai chân Ludwig, đầu dán vào đùi Ludwig, nước mắt rớt đầy mặt.

Ludwig vươn tay nâng cằm Andre, nhìn khuôn mặt luôn cố chấp của cậu, còn có nước mắt rối tinh rối mù.

Hai mắt xanh lam ướt đẫm của Andre nhìn chằm chằm vào Ludwig, trên lông mi thật dài run run thấm vài giọt nước.

Ludwig cúi đầu cười một tiếng, thân mình ngả về phía sau, “Biết sai rồi?”

Mỗi lần Ludwig cười đều ngạo mạn như vậy.

Andre hấp hấp mũi, gật gật đầu, đặt bàn tay Ludwig lên ngực mình, hai má cọ vào đùi Ludwig, thấp giọng nói:

“Chủ nhân, đừng để những người khác đụng vào tôi, xin anh.”

Ludwig đưa tay sờ sờ sợi tóc mềm mại màu vàng của Andre, trầm giọng nói:

“Sao tôi có thể làm thế được?”

Andre mím môi, khóc nói.

“Ludwig, anh luôn làm tôi khóc.”

Nói xong Andre đứng lên, ngồi trên đùi Ludwig, hai tay ôm cổ Ludwig, hô hấp khó khăn.

Ludwig cầm lấy khăn tay lau khô nước mắt của Andre.

Andre dùng sức ôm cổ Ludwig, tức giận nói:

“Khốn kiếp — ! Anh đúng là đồ ma quỷ!”

Ludwig cúi đầu nở nụ cười.