Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 96: Hỏi thăm chị gái




Tắt điện thoại đi, tôi vẫy tay ra hiệu với Nha Cô: “Đã xong, hắn sắp tới rồi.” “Tên súc sinh này…”, Nha Cô thở dài nói, “Sao lại có loại người như hắn ta chứ?” “Thế giới này rộng lớn lắm, không gì là không có.” “Vậy đợi hắn đến rồi, chúng ta trực tiếp thổi tắt đèn sinh mệnh của hắn sao?” “Không được, Lí Tuyết bây giờ vẫn còn thần trí, đợi mặt trời lặn rồi hẵng thổi.” “Bây giờ vẫn là buổi sáng mà!” “Ừm, tôi sẽ ở bên cạnh Lí Tuyết, cô đi chuyển đồ đi. Lí Tuyết dù đã mất nhưng ở đây có rất nhiều đồ có thể mang đi.” “Vậy được thôi…” Sau khi thương lượng với Nha Cô, chúng tôi trở về nhà Lí Tuyết. Lí Tuyết thấy tôi trở về, vui vẻ cười với tôi: “Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?” “Nói vài chuyện linh tinh thôi…”, tôi nói, “”Đi dạo một chút không? “Bên ngoài vẫn còn sáng…” “Không sao, đi đến chỗ tôi, chỗ tôi đều là rèm cửa màu đen.” “Vậy được…” “Đưa bát tự sinh thần của cô đây.” Sau khi Lí Tuyết đưa cho tôi bát tự, tôi lái xe đi về văn phòng. Sau khi đốt người nộm, Lí Tuyết quả nhiên đã xuất hiện ở trong văn phòng. Cô ấy ngồi trêи ghê sô pha, tò mò hỏi: “Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?” “Nói đến chuyện cô đi làm việc…” “Ừm, lúc đó tôi cứ nghĩ tiền đồ của mình sẽ rộng mở lắm…” Lí Tuyết lại kể lại cho tôi nghe về cuộc đời mình, tôi cũng ngồi lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Mỗi khi âm khí quá nhiều, cô ấy đều giúp tôi hút đi, mà thời gian cũng không biết tự bao giờ cứ trôi dần đi. Chẳng mấy chốc trời đã gần tối. Tôi nói nhỏ: “Mặt trời sắp lặn rồi.” Lí Tuyết ngây người: “Vậy….vậy là tôi sắp mất hết thần trí rồi sao? Tôi phải rời khỏi đây, tôi không muốn làm hại cậu.” “Không cần…”, tôi nói, “Chỗ chúng tôi có thứ có thể trấn áp được cô, không cần lo lắng quá. Như thế này đi, cô cứ để lên lầu đợi một lúc trước đã.” “Ừm…”, Lí Tuyết lo lắng nói, “Thực sự sẽ không làm hại đến cậu chứ?” “Không sao đâu.” “Vậy thì tốt.” Cô ấy đi lên trêи lầu còn tôi đi ra cửa, gọi lại điện thoại cho Lí Phi: “Lấy xong đồ chưa?” “Xong rồi…”, Lí Phi tấm tắc nói, “Hóa ra bà chị tôi có nhiều đồ đáng giá phết!” Tôi tiếp tục nói: “Ờ, chỗ tôi vẫn còn có 5 vạn, cậu đến lấy đi, số tiền đó vốn là dùng để cứu mạng Lí Tuyết, nhưng cô ấy đã chết rồi chúng tôi cũng không giữ lại những đồng tiền bất nghĩa ấy.” “Ha Ha, đến ngay đây!” Tôi tắt máy, trong lòng cũng cảm thấy ngày một lạnh lẽo hơn. Ánh mặt trời dần dần tắt. Lí Phi ngồi xe ba bánh đi đến cửa văn phòng, hắn vừa đến đã vội vã hỏi tôi: “Tiền ở đâu???” Màn đêm buông xuống. Triệu Tiểu Nhã đứng phía sau Lí Phi. Tôi chỉ tay ra phía sau Lí Phi, nói: “Tiền trêи người cô ấy.” Đúng lúc ấy, Triệu Tiểu Nhã thôi tắt ngọn đèn bên vai trái của Lí Phi. Lí Phi quay đầu trong vô thức, lập tức co rúm người lại. Cơ thể hắn đã trở nên suy nhược, vô thức nhìn về phía tôi. Tôi đỡ hắn ta, giả vở ngạc nhiên nói: “Quái lạ, chị của cậu hình như không chịu đưa tiền cho cậu, cậu xem có chuyện gì rồi?” “Hả???” Triệu Tiểu Nhã lại thổi một hơi, Lí Phi lại quay đầu ra phía sau nhìn. Hai ngọn đèn sinh mệnh đã tắt! Ngay lúc đó, hắn dường như đã mất đi toàn bộ sức lực, lại nhìn về phía tôi. Nhưng lần này, tôi không đỡ hắn ta nữa. Tôi tránh sang một bên, còn hắn thì ngã xuống giữa văn phòng. Lí Phi ngẩng đầu nhìn tôi một cách khó khắn, tôi nhìn từ trêи xuống, lạnh lùng nói: “Thay tôi…hỏi thăm chị gái của cậu.” Nói rồi tôi vô tình đi ra đóng cửa….