Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 91: Phế vật




Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, Lí Phi không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào. Đến khi trời sáng, hắn ta coi như không có chuyện gì to tát xảy ra: “Tôi còn cứ ngỡ là đáng sợ như thế nào, kết quả lại cả một đêm chẳng làm sao cả là sao? Mấy người có phải định lừa tiền tôi nên mới bịa ra mấy chuyện đáng sợ này để dọa tôi đấy hả?” Tôi lạnh lùng đáp: “Nếu như chúng tôi muốn lừa tiền thì cái loại như cậu cũng chẳng đáng để chúng tôi phí sức lừa. Hôm qua không có chuyện gì xảy ra với cậu là bởi vì có chúng tôi đứng canh chừng bảo vệ cậu, khiến chị của cậu không dám lại gần.” “Vớ vẩn….” Lí Phi hoàn toàn không quan tâm tới lời tôi nói, “Chi ta căn bản là cũng không muốn tôi, thôi tôi nói nhanh như thế này, bỏ đi, dù gì các người cũng chưa phải làm gì cả, hợp đồng của chúng ta coi như bỏ đi?” Nha Cô lạnh lùng đáp: “Nếu như bây giờ cậu quyết định rời đi, vậy chị của cậu nhất định sẽ tới giết cậu.” “Dọa tôi?” “Tôi không có dọa cậu.” Lí Phi suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nheo mắt nhìn Nha Cô nói: “Hay như thế này đi, tôi ở cùng một phòng với cô.” Nha Cô ngây người: “Cái gì vậy?” “Cô không phải sếp của tên nhóc này sao? Vậy thì tài năng chắc sẽ giỏi hơn hắn mới đúng chứ…”, Lí Phi nói, “Cho nên tôi muốn ở cùng với cô, tôi cảm thấy cô có thể bảo vệ tôi, hiểu không?” Tôi cười nhạt đáp: “Cậu là muốn cô ấy bảo vệ mình hay là nhân cơ hội để giở trò đồi bại?” Lí Phi vội vàng đáp: “Đương nhiên là muốn để cô ấy bảo vệ tôi rồi!” Nha Cô bình tĩnh đáp: “Tôi thì không được, chỉ có thể là Triệu Tử Trần mà thôi bởi vì cậu ấy có mắt âm dương. Có rất nhiều thứ chỉ mình cậu ấy mới có thể nhìn thấy được.” Lí Phi lẩm bẩm: “Mắt âm dương…nói cái gì mà quỷ quái vậy.” “Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng…”, Nha Cô nói nhỏ, “Tên đáng ghét này ghê tởm như vậy tại sao Lí Tuyết hôm qua lại không tìm hắn chứ?” “Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Có lẽ là Lí Tuyết vẫn còn chút lí trí, không dám lại gần chúng ta.” “Nhưng tôi vẫn thấy có gì không đúng lắm.” “Chỗ nào?” Nha Cô trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Cô ấy đã giết chết bố mẹ mình, theo lí mà nói, cô ấy đã trở thành lệ quỷ, làm sao có thể còn thần trí được như vậy?” Tôi nghĩ đi nghĩ lại lời của Nha Cô: “Hay là do mỗi người một khác?” “Cái này cũng không sai, nhưng so với những gì mà tôi từng gặp trước đây, đều không giống như vậy.” “Vậy cô định làm như thế nào?” Nha Cô vuốt quai hàm, càng nghĩ càng thấy không đúng, hiện lên vẻ chưa tìm ra được cách giải quyết. Đúng lúc này, Lí Phi đột nhiên hỏi: “Mấy người làm cái gì đấy? Cái gì mà chị tôi nên tìm tôi rồi lại không tìm tôi?” Tôi giải thích đáp: “Lệ quỷ khi giết người, đều bắt đầu giết từ những người thân trong gia đình mình. Bởi vì cô ấy đã giết bố mẹ của mình cho nên người tiếp theo sẽ là cậu.” Lí Phi kinh ngạc đáp: “Như vậy sao?” “Đúng vậy.” “Vậy thì coi như tôi phí tiền cho mấy người rồi!”, Lí Phi kϊƈɦ động nói. Tôi nghi hoặc hỏi: “Là ý gì?” “Hồi đó, mẹ tôi sau khi sinh được chị gái tôi liền bị băng huyết…”, Lí Phi giải thích, “Về sau không thể mang thai được, nhưng bọn họ lại chỉ muốn có con trai, cho nên họ đã nhận nuôi tôi.” Ngay lúc đó, tôi và Nha Cô như chết lặng. Tôi ngây người nhìn Lí Phi, miệng lắp bắp hỏi: “Cậu…cậu là con nuôi?” Lí Phi gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ chỉ muốn có con trai nhưng lại không sinh được con nữa nên mới có tôi của bây giờ.” “Vậy…..” Thảo nào Lí Tuyết không tới! Nha Cô lo lắng nói: “Không được rồi, Vậy thì cô ấy đã sớm thành lệ quỷ rồi, đã bắt đầu điên loạn giết người vô cớ rồi!” Lí Phi nghi ngờ đáp: “Ý là sao?” Tôi không còn chút kiên nhẫn lịch sự nào đáp: “Ý là cậu hãy cút đi! Lập tức biến khỏi tầm mắt tôi, đồ phế vật!”