Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 90: Lo lắng




Trời ngày càng tối hơn, màn đêm đen bao phủ khắp mọi nơi. Tôi cũng ngày càng thấy lo lắng hơn. Chỉ cần đến giờ Tí, lệ quỷ sẽ trở nên vô cùng hung tàn. Mà việc chúng tôi cần làm lại chính là bảo vệ tên cặn bã kia vào đúng giờ Tí. Tôi nhìn đồng hồ, lúc này là 11h đêm, thần kinh của tôi căng như dây đàn. Nha Cô nhéo tay tôi, khẽ nói: “Đừng quá căng thẳng, hãy tận dụng thật tốt con mắt âm dương của cậu.” “Ừm…” Chúng tôi yên lặng chờ đợi, kì lạ, không có bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra. Khoảng mười mấy phút sau, Tiểu Nhã cũng đến bên cạnh tôi. Cô ấy nói: “Không có âm khí.” Tôi kinh ngạc đáp: “Không có sao?” “Đúng, không cso gì cả…”, Tiểu Nhã nói, “Cô ấy không tới.” Tôi ngây người một lúc. Sao lại không tới? Có gì đó không đúng! Cô ấy đã giết chết bố mẹ mình, tiếp theo đó là phải giết chết em trai của mình mới đúng chứ! Tôi không nhịn được mà hỏi Nha Cô: “Có khi nào là người thân khác bị giết không?” “Không thể nào…” Nha Cô lắc đầu nói, “Cô ấy phải giết chết người cùng dòng máu với mình trước đã, sau đó mới giết người thân họ hàng. Nghiêm túc mà nói, cô ấy chỉ cần giết chết người cùng dòng máu là đủ rồi.” “Vậy thì tại sao cô ấy không tới đây?” Nha Cô trầm tư suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: “Điều này chứng tỏ cô ấy vẫn còn có thần trí.” “Là ý gì?” “Nếu như cô ấy vẫn còn có thần trí, cô ấy sẽ tự biết được rằng không thể đối phó được với chúng ta…”, Nha Cô giải thích, “Vì vậy cô ấy quyết định chờ đợi, chờ đợi cơ hội thích hợp để giết chết em trai mình.” Tôi hiểu ra được mọi chuyện, vội vàng nói: “Có nghĩa là sau khi cô ấy giết chết bố mẹ mình, vẫn còn giữ được một chút lí trí, vậy thì chúng ta đi gặp cô ấy nói chuyện, biết đâu lại giải quyết được mọi việc, cô thấy thế nào?” Nha Cô gật đầu đáp: “Được, ý này cũng không tồi.” Tôi lập tức quay sang nói với Tiểu Nhã: “Vậy lại đành phiền em quan sát thật kĩ một chút, nếu như có cơ hội hãy nói với bọn anh, bọn anh muốn thử nói chuyện với Lí Tuyết/” Tiểu Nhã gật đầu: “Vâng, em sẽ chú ý.” Tôi thở một hơi dài. Chỉ cần có lí trí là được. Nói thực lòng, tôi không muốn làm hại Tiểu Tuyết, tôi muốn thử nói chuyện với cô ấy lần này, để cô ấy buông bỏ hết oán hận mà đi đầu thai. Nha Cô trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nước trấn hồn.” “Cái gì?” “Chúng ta có thể thử dùng nước trấn hồn…”, Nha Cô giải thích, “Thực ra, nước trấn hồn không có tác dụng gì với việc giết lệ quỷ cả, bởi vì lệ quỷ có thể trốn ở trong thi thể của người thân.” “Không có tác dùng thì nhắc đến để làm gì?” “Nước trấn hồn có thể khiến quỷ hồn cảm nhận được hấp dẫn…”, Nha Cô đáp, “Cậu dùng nước trấn hồn, Lí Tuyết sẽ cảm nhận được rằng cậu đang triệu hồi cô ta, có hiểu không?” Tôi hiểu ra: “Vậy có nghĩa là, đến lúc đó tôi đổ nước trấn hồn ra để nói chuyện với cô ấy?” “Đúng, có thể cô ấy sẽ tới, hoặc không, tôi không dám chắc.” “Vậy thì chỉ trông chờ vào hai chữ duyên phận vậy.”, tôi thở dài đáp. Nha Cô lại nhìn về phía của Lí Phí, tên đó vẫn còn đang vừa ngủ vừa ngáy. Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài: “Nhà có người chết mà vẫn còn ngủ ngon được như vậy, tên này thật là vô lương tâm.” “Mấy con nghiện cờ bạc đều như vậy đấy.” Tôi lấy ra từ trong túi áo một bao thuốc lá, châm lên một điếu. Nha Cô ngạc nhiên nhìn tôi: “Cậu biết hút thuốc?” “Không thì sao tôi lại châm thuốc làm gì….”, tôi đáp, “Thuốc cỏ ở vùng nông thôn rất thơm, thấy bao giờ chưa?” “Thấy rồi…nhưng tôi không nghĩ là cậu biết hút thuốc.” “Tại sao?” “Nhóc con nhà cậu hút thuốc trông cũng ra dáng cool ngầu phết nhỉ…”, Nha Cô tấm tắc khen. “Thật khiến người khác muốn hôn cậu một phát ghê.” “Im mồm!”