Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 86: Cậu cũng sẽ chết




Biến thành lệ quỷ… Lời của Nha Cô khiến tôi vô cùng hoảng hốt, Sao có thể như vậy được! Tôi lo lắng vội vã hỏi: “Không đúng, cô không phải nói là muốn hóa thành lệ quỷ trước tiên phải dùng máu của người thân để làm tế phẩm…chẳng nhẽ…?” Đúng lúc này, tâm trí tôi bỗng nhiên có một dự cảm không lành. Nha Cô trầm giọng nói: “Cậu mau trở về đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc!” “Được!” Tôi tắt máy rồi đi sang chỗ Lí Phí, lạnh lùng nói: “Đưa số điện thoại của cậu cho tôi.” Lí Phi bực mình đáp: “Sao tôi phải đưa số điện thoại cho cậu?” Tôi quát lớn: “Mau đưa đây!!!” Hắn ta có chút do dự, nhưng đúng lúc này, tên Gà Trống đột nhiên mở miệng nói: “Tên nhóc này …. Cũng gớm phết nhỉ, nhưng mà tao thích đấy. Tao chỉ kết bạn với những người như thế này thôi, hay hôm nay chúng ta kết bạn đi.” “Thằng điên!” Tôi tức giận nói lớn: “Tao thấy cái lũ lưu manh như chúng mày thật là phiền phức, sao tao lại phải kết bạn với mày chứ? May nghĩ mày như thế trông rất ngầu sao? Mày nghĩ mày nói mấy câu này chắc hay lắm nhỉ? Tao thấy đầu óc mày có vấn đề thì có, mày có hiểu không vậy?” “Ơ tao…” Lí Phi không biết phải làm sao, chỉ đành lấy điện thoại ra đưa số điện thoại cho tôi. Tôi lên xe máy, trở về chung cư của Lí Tuyết với tốc độ nhanh nhất có thể. Nha Cô đang đứng ở dưới lầu đợi tôi, gương mặt của cô ấy tràn đầy nỗi lo sợ, vừa nhìn thấy tôi đã kéo tay tôi lại, vội vàng nói: “Vừa nãy tôi thấy Lí Tuyết chết thảm như vậy, cũng có chút lo sợ cô ấy sẽ có oán khí, nên đã Tiều Nhã đi về nhà cô ấy kiểm tra xem sao.” “Kết quả ra sao?”, tôi hỏi. Nha Cô nói nhỏ: “Bố mẹ cô ấy đã chết rồi.” Tôi lặng người, vậy là đã có tế phẩm. Nói như vậy, Lí Tuyết thực sự đã hóa thành lệ quỷ rồi! Vậy người tiếp theo cần báo thù, đó chính là Lí Phi!“Làm thế nào bây giờ…”, Nha Cô lo lắng nói, “Cô ấy mà giết được Lí Phi thì sẽ bắt đầu tàn sát người vô cớ, bởi vì cô ấy đã là lệ quỷ rồi!” Tôi gật đầu nói: “Cô nói đúng, bây giờ không còn là vấn đề kiếm được tiền hay không nữa rồi, chúng ta không thể để cô ấy đi hại người vô cớ được.” “Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta bây giờ bắt buộc phải bảo vệ Lí Phi.” “Cảm giác này khiến người ta thật khó chịu…”, tôi thở dài đáp, “Nói thực lòng, tôi không muốn bảo vệ tên đó một tẹo nào, đối với tôi hắn như một tên cặn bã.” Nha Cô cười đau khổ nói: “Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng chúng ta không còn cách nào khác, nếu như chúng ta không bảo vệ được Lí Phi…cậu biết rồi đấy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” “Đành vậy thôi, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cậu ta.” Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Lí Phi. Sau khi nhấc máy, vẫn là cái giọng điệu say lè nhè: “Làm gì đã gọi rồi, có thể bớt làm phiền tôi được không?” "Đồ ngu! Lập tức đi về nhà đi! Nhà của cậu xảy ra chuyện rồi!” Tôi tức giận hét lên một tràng, sau đó tắt ngang điện thoại. Nha Cô tò mò hỏi: “Hắn ta đang ở đâu?” Tôi thở dài đáp: “Hắn ta đang uống rượu ở bên ngoài…” Tôi đem chuyện của Lí Phi kể lại cho Nha Cô nghe, sau khi nghe xong câu chuyện, Nha Cô thở dài nói: “Trời ơi…chúng ta lại phải bảo vệ cái loại người cặn bã đấy ư.” Đúng như dự đoán, chỉ mười mấy phút sau, Lí Phi đã gọi điện thoại lại cho tôi. Tôi vừa mở máy, hắn ta đã tuôn ngay một tràng với giọng đầy sợ hãi: “Bố mẹ tôi đã chết rồi! Bố mẹ tôi đã chết rồi!” Tôi bình tĩnh đáp: “Đừng lo lắng, cậu cũng sẽ chết thôi.”