Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 83: Cố ý hãm hại




“Nơi này trước đấy đã có người đến.” Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói. Nha Cô nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại biết được?” Tôi chỉ vào dấu chân phía bên kia chiếc bàn nói: “Dấu chân này còn to hơn cả chân tôi, chắc chắn là chân giày size 42 hoặc 43, mà chân của Lí Tuyết chắc chắn không to đến như vậy.” “Vậy cậu cảm thấy người này có liên quan tới cái chết của Lí Tuyết?” “Chính xác.” Tôi nhìn dấu chân, trầm tư nói: “Tiểu Nhã, chỉ có thể nhờ em giúp một tay, em đi đến phòng bảo vệ xem giúp anh camera an ninh, như vậy có thể biết được là ai đã tới đây.” “Được.” Tôi và Tiểu Nhã vội vàng đi xuống dưới lầu, lại dùng chiêu thức cũ, để Tiểu Nhã nhập vào người nhân viên bảo vệ rồi mở cửa phòng bảo vệ cho chúng tôi. Tôi lập tức mở lịch sử camera, phóng to màn hình, chỉ để là video tầng nhà của Lí Tuyết. Rất nhanh chóng, một bóng người đã xuất hiện trong video camera. Đó chính là em trai của Lí Tuyết -Lí Phi! Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao tên này lại tới đây chứ? Trước đó hắn đã cãi nhau với Lí Tuyết một trận, nếu đã như vậy, sao còn tới tìm Lí Tuyết làm gì? Tôi đứng dậy, điềm tĩnh nói: “Tôi phải đi tìm Lí Phi.” “Không được” Nha Cô lập tức nói, “Nếu như việc này có liên quan tới Lí Phi, thì đó là mâu thuẫn của gia đình bọn họ, cậu không được đi.” “Nhưng mà đã có người chết rồi.” “Tôi biết.” “Cô không phải luôn để ý đến việc này sao….” Tôi không kiềm chế được mà nói, “Cô không phải luôn thích lừa tiền người khác sao?” Nha Cô cười đau khổ đáp: “Trước đây tôi lừa tiền người khác, là vì họ thực sự đã giết người. Nhưng Lí Phi không như vậy, anh ta không có giết người…. nói cách khác, nguyên nhân dẫn tới cái chết của Lí Tuyết là do cô ấy mất đi dương khí, vì vậy tôi không thể đi lừa Lí Phi được, anh ta sẽ không sợ, cậu có hiểu không?” Tôi lặng im suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp lại: “Tôi vẫn phải đi hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.” “Nhưng…” “Đừng có nhưng nữa, vị khách của chúng ta đã chết rồi, mà chết một cách không rõ ràng!”, tôi lạnh lùng đáp, “Chúng ta rõ ràng là có thể cứu được cô ấy, kết quả lại để cô ấy chết bất đắc kì tử, tôi làm sao có thể chịu được?” Nha Cô ngây người ra nhìn tôi, cuối cùng đành thở dài rồi đưa cho tôi chiếc chìa khóa xe: “Lái xe của tôi mà đi tìm hắn ta.” “Được, cảm ơn.” Tôi cầm chìa khóa xe, lập tức lái xe đi về phía nhà của Lí Phi. Tôi vốn cho rằng tôi có thể tìm được hắn ta ở nhà của hắn, nào ngờ đâu mới đi được nửa đường, lại thấy hắn đang tụ tập ở ven đường. Lí Phi có vẻ đã uống sau rồi, hắn ta nhìn thấy tôi, liền lập tức cười phá lên mà nói: “Ôi, đây chẳng phải nhân tình bé nhỏ của chị gái yêu của tôi sao?” Tôi lạnh lùng đáp: “Cậu đã đến nhà Lí Tuyết làm gì rồi?” Lí Phi kinh ngạc trả lời: “Tôi đâu có đi?” “Camera an ninh đã ghi lại được hình của cậu rồi….” Tôi không kìm được mà nói lớn: “Cậu rốt cuộc đã làm cái gì rồi? Cậu có biết Lí Tuyết xảy ra chuyện rồi không!!!” “Nói nhỏ chút xem nào, sao phải hét vào mặt tôi như thế!” Lí Phi đứng dậy, tiến lại gần phía tôi, nhìn tôi với vẻ say bí tỉ, bỗng nhiên cười phá lên. Tôi bị tiếng cười kì lạ của hắn làm cho khó chịu, không chịu được mà hỏi: “Cậu cười cái gì?” Lí Phi tiến gần đến, ghé vào tai tôi, thì thầm bằng thứ âm thanh chỉ mình tôi có thể nghe rõ được mà nói: “Tôi biết chị ấy xảy ra chuyện, vả lại….cũng chính là tôi cố ý hại chị ấy đấy.” Tôi nghe xong cảm thấy bàng hoàng, ngơ người ra nhìn Lí Phi. Hắn ta phá lên cười một cách kinh dị, tiếng cười khiến người khác phải ghê tởm….