Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 80: Rời đi




Cả căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng trong vài phút. Lí Tuyết sững người nhìn Lí Phi , gặng hỏi: “Cái gì bị em đánh mạt chược thua hết rồi?” Lí Phi lạnh lùng hừ một tiếng, cậu ta vuốt ngược tóc, miệng lẩm bẩm: “Chỉ cần ông đây vui, liên quan đ** gì tới chị.” “Đó là tiền của chị!!!” Lí Tuyết không kìm được mà đứng dậy nói lới, “Đó là tiền mà chị ngày đêm khổ sợ kiếm được, để đấy làm tiền cho em kết hôn!” Lí Phi không nhìn được đáp lại: “Bố mẹ cho tôi, thì đó là của tôi, không phải của chị!” Bố của Lí Tuyết cũng tức giận nói: “Sao lại nói chuyện với em trai thế!” Lí Tuyết ngây người nhìn bố mẹ mình, gương mặt tối sầm lại tràn đầy thất vọng: “Hai người….hai người đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?” Chỉ thấy mẹ Lí Tuyết do dự một hồi, cuối cùng thở dài đáp: “Em trai của con vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con đừng cãi nhau với nó nữa. Bây giờ con không phải thiếu tiền sao, con đi mượn bạn bè trước đi xem sao.” “Nó còn nhỏ gì nữa chứ! Nó đã 26 tuổi rồi!” Lí Tuyết tức tới mức hất đổ cả khay trà, òa khóc nức nở: “Sao hai người có thể thiên vị đến như vậy? Ngày trước thì lừa con nói là lấy tiền cho nó cưới vợ, kết quả lại để đi đánh bạc thua hết sạch, vậy mà vẫn luôn nói với con là cần tiền cho nó cưới vợ, để con như con ngu cứ đem tiền về đây cất!” “Chị khóc lóc ỉ ôi làm cái gì….” Lí Phi nổi giận quay sang mắng Lí Tuyết, “Chị không phải vẫn bán thân bên ngoài sao? Tôi bình thường ra ngoài nhắc đến chị là thấy xấu hổ rồi, còn gọi chị là chị là tốt lắm rồi, vậy mà vẫn còn ở đây ra vành ra vẻ.” Lí Tuyết khóc lớn: “Em nghĩ chị vì ai mới phải đi làm cái nghề này?” Lúc này, mẹ Lí Tuyết bỗng nhiên không kìm được mà quát lên: “Đừng cãi nhau nữa” Khóc với chả lóc cái gì, con cũng không phải là không đi mượn được tiền, dù sao tiền cũng bị em con đem đi chơi bạc hết rồi, con còn ở đây khóc thì cũng có tác dụng gì?” “Con…” Lí Tuyết nắm chặt nắm đấm trong tay, muốn nổi giận mà lại không dám đối diện với bố mẹ mình, chỉ có thể nhẫn nhịn mà khóc thôi.Tôi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu như cô không lấy được tiền, vậy tôi cũng không thể giúp cô được nữa. Tôi rất đồng cảm với hoàn cảnh của cô, nhưng cuộc sống nhiều lúc chúng ta gieo nhân nào thì lại tự nhận lại quả nấy, đây là ác quả mà cả cuộc đời này cô chưa từng phản kháng lại mang tới, chúng ta từ biệt ở đây thôi. ” Lí Tuyết ngẩng đầu, ngây người nhìn tôi. Tôi đi qua người cô ấy, trực tiếp đi ra cửa. Trong phòng, chỉ vang lên tiếng khóc nức nở của Lí Tuyết, tôi coi như không nghe thấy gì, đi thẳng về nhà. Sau khi về đến nhà, Nha Cô đã ở trong nhà rồi. Cô ta hỏi tôi về chuyện của Lí Tuyết, sau khi tôi thuật qua mọi việc, cô ta bỗng nhiên vui mừng nói: “Tôi còn tưởng cậu tự móc hầu bao mình, cứu cô ta một mạng chứ.” Tôi lắc đầu nói: “Cô ta có kết cục như ngày hôm này, đều do cô ta tự tạo cả. Tôi cảm thấy nếu như người ta đã thỏa hiệp một lần, thì sẽ thỏa hiệp vô số lần về sau, đây chính là hậu quả do cô tự thỏa hiệp mang tới. Nếu như tôi đồng cảm với cô ta, vậy ai đồng cảm cho người đàn ông đã chết kia? Ai đồng cảm cho những người đã từng bị Lí Tuyết lừa?” Nha Cô gật đầu: “Tôi cứ nghĩ cậu bản tín lương thiện, hóa ra cũng trắng đen phân minh rõ ràng.” “Hai điều này cũng không có gì mâu thuẫn….” tôi ngồi trêи sô pha, bình tĩnh nói: “Nếu như Lí Tuyết hôm nay chết rồi, liệu có trở thành lệ quỷ, tìm bố mẹ và em trai của cô ấy báo thù?” Nha Cô suy nghĩ rồi nói: “Cũng có khả năng, nhưng cũng không chắc, lệ quỷ cũng không dễ dàng xuất hiện như vậy.” “Vậy thì phải xem vận mệnh rồi…”, tôi nghiêng đầu cười, “Xem cô ta làm gì tiếp theo.” “Cậu hi vọng cô ấy sẽ làm gì?” Nha Cô hỏi. Tôi bình tĩnh đáp: “Đi mượn tiền từ bạn bè, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bắt đầu lại một cuộc sống mới. Chỉ cần cô ấy tình nguyện thay đổi thì cô ấy vẫn còn cơ hội. Còn nếu như cô ấy không dám thay đổi, thì tôi cũng chẳng màng tới chuyện cứu cô ta.”