Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 79: Lấy cớ nhiều như vậy




Tôi quả thực lười tới mức không muốn đáp lại cái chủ đề có người yêu hay không, càng lười tới mức không muốn đáp lại lời Lí Tuyết, chỉ cùng cô ta đi về nhà. Điều càng làm tôi ngạc nhiên hơn là, nhà của Lí Tuyết lại ở chính trong trấn này. Thật là hiếm thấy. Bình thường, một người con gái khi làm công việc xấu hổ như vậy đều sẽ cố gắng tránh xa người nhà mình, bởi vì sợ gặp phải người quen. Nhưng Lí Tuyết không như vậy, nơi làm việc của cô ấy cách nhà của mình chỉ có 2km, sống dưới cái nhìn của biết bao nhiêu người quen. Tôi có chút tò mò với chuyện này, không kìm được liền hỏi cô ấy. Lí Tuyết lại thở dài một hơi rồi đáp lại: “Trong lòng tôi cũng rất khó chịu, mỗi ngày đi làm đều sợ bị bạn học nhìn thấy. Những phải biết làm sao chứ? Tôi cũng từng muốn rời khỏi đây, nhưng bố mẹ tôi không cho tôi rời đi.” “Tại sao?” “Bởi vì em trai tôi không biết giặt quần áo ….”, Lí Tuyết trả lời, “Mẹ tôi thì bị bệnh về lưng, thi thoảng lại lên cơn đau, vì vậy họ bắt tôi giặt quần áo.” Tôi nghi ngờ hỏi: “Quần áo của em trai cô đều để cô giặt?” “Đúng vậy.” “Không mua được chiếc máy giặt sao?” “Không được, bởi vì quần áo của em trai toàn hàng hiệu….”, Lí Tuyết đáp, “Đến qυầи ɭót cũng là tôi giặt hộ nó.” Tôi nhận ra rằng, trong nhà Lí Tuyết, cô ấy hoàn toàn không có một chút chỗ đứng nào. Sau khi đến cửa nhà, Lí Tuyết lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi nhìn thấy trong nhà có 3 người đang xem TV, chắc đó là bố mẹ và em trai của Lí Tuyết. Lí Tuyết đưa tôi vào nhà, cũng giới thiệu qua cho tôi, lúc này tôi mới biết em trai cô ấy tên Lí Phi. Dưới sự giúp đỡ của tôi, Lí Tuyết lấy hết dũng khí, đem hết những chuyện mình gặp phải nói với người trong gia đình. 3 người nghe xong, đều tỏ vẻ nghi ngờ, Sau vài giây, Li Phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Chị à, nếu như chị không muốn cho em tiền để cưới vợ thì chị cứ nói thẳng ra, việc gì phải vòng vo tam quốc thế.” “Sao em có thể nói như vậy …” Lí Tuyết vội vàng đáp, “Chị thực sự gặp phải đại nạn lớn rồi, vả lại chị cũng không đồi tiền mọi người, chị chỉ muốn lấy lại một chút tiền mà bấy lâu nay gửi ở nhà thôi, đợi giải quyết xong mọi việc rồi nói tiếp.” Tôi cũng gật đầu nói: “Không sai, nếu như hôm nay chúng tôi không ra tay cứu cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ không sống nổi qua đêm nay.” “Ai mà tin được chứ!” Lí Phi đứng dậy, không kiêng dè gì mà nói: “Không phải muốn lấy tiền sao, còn phải bày đặt nói chuyện còn hay không còn nữa, em đoán chắc chị nhìn trúng thằng mặt non toẹt này mới cùng nó về nhà lừa tiền mang đi đúng không? Chị ích kỉ quá rồi đấy!” Lí Tuyết không vui vẻ đáp lại: “Cái gì mà lừa tiền của nhà? Số tiền đó vốn dĩ là tiền của chị, chỉ là cho em mượn trước để kết hôn mà thôi.” “Dù sao muốn cũng không được rồi”, Lí Phi đáp, “Em cũng không tin được mấy cái chuyện của chị.” “Em…” Lí Tuyết vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng mẹ cô ấy đột nhiên cắt ngang lời: “Đừng cãi nhau với em trai con nữa, nó vẫn còn nhỏ!” Lí Tuyết bặm môi ấm ức, tôi liền nói: “Số tiền này tạm thời đưa cho Lí Tuyết đi, sau này cô ấy sẽ đi làm trả lại cho mọi người.” “Đúng vậy…” Lí Tuyết gật đầu nói, “Mẹ, đưa tiền cho con trước đi, giúp con qua được ải nạn này đi.” “Việc này….” Mẹ của Lí Tuyết do dự một hồi, cuối cùng thở dài đáp: “Con không phải quen biết nhiều bạn bè sao? Thử mượn tiền từ chỗ họ xem sao.” “Là ý gì vậy?” tôi trau mày hỏi, “Lí Tuyết để gửi ở đây mấy chục vạn, sao lại còn lại đi mượn tiền từ người khác?” Lí Phi không nhịn nổi hét lên: “Hôm nay muốn hỏi ra đến cùng đúng không? Được, vậy tôi nói luôn, tiền của chị tôi, tôi đem đánh mạt chược thua hết rồi, được chưa? Mấy người không phải là muốn hỏi cho bằng được chuyện này sao? Còn phải mượn cớ nhiều lời nữa!”