Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 78: Hai chị em




Những lời của Lí Tuyết khiến tôi có chút kinh ngạc, mà cô ấy giống như trước lúc chết cởi bỏ hết những nỗi đau trong lòng, điều ấy làm tôi phải suy nghĩ không ít. Hóa ra, Lí Tuyết có một người em trai. Gia đình cô ấy theo chủ nghĩa trọng nam khi nữ, từ nhỏ Lí Tuyết đã phải chịu những bất công từ điều này, chỉ cần em trai có là cô ấy không có, chỉ cần em trai cô ấy muốn là cô ấy phải đưa ra hết. Người em trai này thực sự bị người nhà quá nuông chiều dẫn đến lúc còn nhỏ thì không chăm chỉ học hành, chỉ học đến hết cấp 1, ngày ngày không có việc gì làm chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Bố mẹ thì lại quá nuông chiều người em trai này, việc gì cũng chiều theo ý của cậu ta, đến bây giờ cậu ta hơn 20 tuổi rồi, vẫn chỉ là một tên vô công rỗi nghề không có việc làm. Thanh niên như vậy thì sao có thể lấy được vợ cơ chứ? Em trai không có cô gái nào thích nổi, tuổi tác thì ngày một lớn, bố mẹ trong lòng lo lắng, ngày nào cũng cho cậu ta đi xem mắt. Cũng có những cô gái đồng ý kết hôn, nhưng mà lại yêu cầu em trai phải mua được nhà trêи huyện, lại còn đồi 20 vạn tiền sính lễ. Nhưng trong nhà lấy đâu ra số tiền lớn như vậy, bố mẹ chỉ biết ép Lí Tuyết phải nghĩ cách. Lí Tuyết chỉ là một cô gái bình thường, biết đi đâu, làm gì để kiếm được số tiền lớn đến như vậy? Cuối cùng đến một ngày, mẹ của cô ấy tâm sự với cô ấy cả một đêm, rốt cuộc là muốn cô ấy câu dẫn đàn ông kiếm khoản tiền lớn Lí Tuyết trông cũng xinh xắn, vóc dáng cũng không tồi, mẹ liền để Lí Tuyết đi làm vợ lẽ, làm bồ nhí. Lí Tuyết lúc đầu không đồng ý, nhưng mẹ lại khóc lóc kêu than với cô ấy rằng em trai chính là trụ cột trong gia đình, nếu như em trai không lấy được vợ, vậy người làm mẹ như bà ấy thà chết đi còn hơn. Một người từ nhỏ đã chỉ biết im lặng nhẫn nhục chịu khổ như Lí Tuyết sao dám cãi lại lời của mẹ, chỉ đành để mẹ giới thiệu mình đi làm việc ấy. Hôm nay là con trai của ông chủ công trường này, ngày mai lại là cháu trai công ông chủ khách sạn nọ. Mỗi lần bà ấy ám hiệu cho con gái mình đi xem mắt, nếu như người ta không chọn mình, thì hãy quấn lấy họ làm tiểu tam, bồ nhí là được rồi. Từ đó, số tiền cứ dần dần như vậy mà kiếm được? Nhưng người ta cũng rất thông minh, sao có thể dễ dàng bị lừa được? Nhìn con gái không kiếm được nhiều, trong lòng bà mẹ có chút lo lắng. Đến một ngày, con gái nhà bác trở về, trêи người mặc toàn đồ hiệu cao cấp, tiêu tiền cũng rất hào phóng. Nghe ngóng ngược xuôi mới phát hiện ra người ta lên phố bán thân. Bố mẹ không thấy nhục mà lại thấy rất tự hào, họ cảm thấy đây là một cách tốt để kiếm tiền, liền bảo Lí Tuyết cũng đi làm như vậy. Lí Tuyết nào đâu chịu đi? Cô ấy lập tức từ chối ý kiến của mẹ, nhưng mẹ cô ấy liên tục lấy chuyện em trai kết hôn ra đặt áp lực cho cô ấy, nói rằng hương hỏa trong nhà mà không có ai tiếp nối thì không bằng họ đi chết còn hơn. Bố mẹ mỗi ngày đều thúc giục Lí Tuyết, khiến cho Lí Tuyết thất vọng chán trường, nhưng cô ấy vẫn quyết định không bán thân, cô ấy chỉ làm gái tiếp hát mà thôi. Suốt vài năm nay, số tiền Lí Tuyết kiếm được đều đưa cho bố mẹ cả, giữ lại cho bản thân cũng không được bao nhiêu. Cô ấy chỉ muốn em trai mau chóng kết hôn, đợi em trai mua nhà, kết hôn xong, những ngày tháng vất vả của cô ấy cũng không còn nữa. Sau khi kể lại hết mọi chuyện cho tôi nghe xong, Lí Tuyết cười đau khổ nói: “Chắc cậu nghĩ tôi thật ngu ngốc đúng không? Tôi cũng thấy bản thân mình đúng là một con ngốc, nhưng tôi không chịu được cảnh bố mẹ khóc trước mặt mình, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của tôi chính là kiếp sau không phải làm con của bọn họ.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Lúc em cô đến tuổi phải kết hôn, cô đi câu dẫn người ta, kết quả không thành lại đi làm gái tiếp hát, tiết kiệm tiền cho em cô nhiều năm rồi, đúng không?” “Đúng vậy.”, cô ấy gật đầu nói, “Sao vậy?” Tôi chợt nhận ra: “Nói như vậy, cô chắc cũng không còn trẻ nữa rồi, chí ít cũng phải 30 rồi, thảo nào trang điểm đậm đến như vậy. Vả lại lần trước còn cố tình quyến rũ rồi, không sợ xấu hổ.” Lí Tuyết thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Em trai à, cuộc đời này sẽ không người con gái nào thích cậu đâu, tuyệt đối không có!”