Chương 7:
Nghe xong tôi sững sờ, vẫn chưa thoát khỏi sao ? Tôi nhỏ tiếng: “Lẽ nào… cô ấy vẫn sẽ tới tìm tôi sao ?”
“Có nhưng phải đợi đến ngày thứ bảy đầu tiên cô ấy mới có thể đến”
Tôi nhẩm tính thì vẫn còn sáu ngày nữa nên không tránh khỏi lo lắng sợ hãi: “Thế tôi phải làm như nào mới tốt ?”. Tôi bây giờ đã hoàn toàn tin lời nha cô, coi lời nói của nha cô làm chuẩn. Nha cô nghiêm túc nói với tôi: “Đừng sợ, chúng ta có rất nhiều ngày để chuẩn bị, vẫn còn kịp.”
“Nên làm thế nào ?”
“Cắt đứt mối quan hệ giữa cậu và Triệu Tiểu Nhã.”
“Cắt đứt thế nào ?”
Nha cô hạ giọng nói với tôi: “Ngay bây giờ cậu đi một chuyến đến bia mộ cô ấy, đốt cho cô ấy chút tiền vàng rồi nói rằng trước đây đều là trêu đùa cô ấy nên không thể tính là yêu đương, bảo cô ấy đừng tiếp tục quấn lấy cậu nữa.”
“Chỉ thế thôi ?”
“Đúng, chỉ thế thôi.”
Tôi thở phào, mọi chuyện nghe có vẻ đơn giản. Nhưng vấn đề là… tôi có chút không dám đi đến mộ của Triệu Tiểu Nhã. Nha cô thấy tôi sợ hãi như vậy, cô đã giơ tay và đánh vào ʍôиɠ tôi một cái: “Nam tử hán đại trượng phu sao lại sợ hãi chuyện nhỏ nhặt vậy ? Nếu như cậu không cắt đứt đoạn nghiệp chướng này thì sẽ không thể gánh chịu được cái sẽ đến đâu.” Tôi chỉ có thể đứng dậy, trong phòng vẫn còn một ít tiền vàng khi nãy chưa đốt hết. Tôi hỏi nha cô lúc nào đi thì cô bảo đi ngay bây giờ. Điều này khiến cho tôi rất kinh ngạc, giữa đêm khuya đi ra bia mộ đốt tiền vàng, nghĩ thôi cũng đã thấy da đầu tê dại. Nha cô nói với tôi phải đi vào lúc nửa đêm như thế này thì người chết họ mới có thể nghe được. Tôi quá sợ hãi rồi nhưng nha cô lại nói đồng ý đi cùng tôi cho nên tôi mới an tâm được một chút. Tôi thay quần áo, cầm theo tiền vàng và đi ra ngoài cùng với nha cô.
Đường núi tối đên, để có thể nhìn rõ đường tôi cầm trong tay một cái đèn pin, nha cô thì đi đằng trước còn tôi thì soi đèn cho cô. Con đường núi tĩnh lặng, chỉ có hai người chúng tôi đang đi. Con người nha cô có vẻ khá tốt, dường như cô lo rằng tôi sẽ sợ hãi còn đi cùng và cổ vũ tôi: “Cậu đừng sợ, cậu là thanh niên trẻ, trêи người dương khí rất nhiều, chừng nào còn có tôi bảo vệ cậu, tôi sẽ không có chuyện.”
Lời của nha cô khiến cho tôi yên tâm, cũng dần dần mở miệng nói chuyện với cô. Đi mãi đi mãi thì đột nhiên đèn pin trong tay tôi tắt ngúm. Đây là trục trặc thường thấy ở cái đèn pin cũ nhà tôi bởi vì nó là đồ cũ từ mười mấy năm trước rồi, đúng lúc này lại xảy ra sự cố. Không còn đèn pin xung quanh nhất thời tối đen đến mức xòe bàn tay ra cũng không thể thấy được các ngón tay. Đường núi gập ghềnh, tôi sợ sẽ bị ngã nên đứng yên tại chỗ không động đậy, lấy pin trong đèn ra lặp lại. Trong lúc lắp đèn thì nha cô không nói câu nào. Sửa xong cái đèn tôi chiếu ra đằng trước và thấy thật ngạc nhiên, thì ra nha cô đã đi thẳng về phía trước mấy chục mét và đang quay đầu lại nhìn tôi.
Cô nghi hoặc: “Tại sao cậu không đi theo lên đây ?”. Trong lòng tôi rất kinh ngạc, vừa nãy tối đen không thể thấy được cái gì thế mà cô còn có thể đi xa được như thế. Thị lực của nha cô buổi đêm thật là tốt. Tôi giơ cái đèn pin trong tay vẫy vẫy với nha cô, muốn nói là đèn pin xảy ra vấn đề, nhưng lại không cẩn thận chiếu thẳng ánh đèn lên mặt cô, tôi sợ rọi đèn vào mắt cô, vội vàng nói xin lỗi. Nhưng lúc này tôi lại phát hiện ra có điểm gì đó bất thường. Đôi mắt của nha cô không hề động đậy. Kì lạ đây, bất cứ ai trêи thế giới này chỉ cần mắt không mù thì khi bị đèn pin chiếu vào mắt thì sẽ phải giơ tay che chắn mới đúng. Mà nếu như không lấy tay che mắt thì ít nhất cũng phải chớp mắt chứ, tránh ánh sáng làm tổn thương mắt. Nhưng nha cô lại không hề, cô vẫn đứng yên ở đó, mắt mở to không hề chớp. Trong lòng tôi cảm thấy rất kì dị, lúc này nha cô lại vẫy tay với tôi ra hiệu cho tôi đuổi theo. Tôi nghi hoặc đi đến bên cạnh nha cô, lẽ nào mắt cô không tốt ? Nha cô thấy tôi đi lên nên tiếp tục đi hướng lên trêи núi.
Cộp… cộp… Tiếng bước chân của cô rất lớn. Tôi cúi đầu xuống để nhìn thì thấy nha cô đang đi giày cao gót. Khi nãy tôi trốn dưới gầm giường không để ý, bởi vì quá sợ hãi nên vẫn không chú ý đến giày của nha cô. Đi giày cao gót leo núi… không mệt sao ? Tôi nhìn theo chân của nha cô, nói bừa: “Nha cô, chân của cô…”
Tôi còn chưa nói hết câu thì một cọng cỏ cứa vào chân nha cô. Trong núi có một số cỏ dại vô cùng sắc bén có thể cứa vào khiến người ta chảy máu. Nha cô bị cọng cỏ đó cứa vào chân ngay cả một tiếng kêu đau cũng không có. Lúc này nha cô quay đầu lại nói với tôi: “Chân tôi làm sao ?”
Tôi nuốt nước bọt: “Không sao cả, chân của cô rất trắng, không giống với chân của những cô gái khác trong làng.”
Nha cô cười: “Bởi vì tôi không làm việc nông.” Tôi chỉ ậm ừ nhưng trong đầu đang tràn ngập suy nghĩ. Cô ấy không đau sao ? Chân đã bị cứa đến mức chảy máu rồi. Nha cô vẫn tiếp tục đi về phía trước còn tôi đã nảy ra trong lòng một suy nghĩ điên rồ. Tôi đi đằng sau nha cô, vẫn giả vờ tiếp tục nói chuyện nhưng lại lén lút cúi người xuống túm dây giày của cô. Dây giày này được buộc bằng một sợi dây nhỏ, chỉ cần kéo một cái là có thể cởi ra. Dưới tác động của tôi, giày rất nhanh đã bị tháo ra, lúc này nha cô cũng đồng thời nhấc chân tiến về phía trước. Tôi tận mắt nhìn thấy nha cô hoàn toàn không phát hiện ra giày tuột rồi. Cô vẫn tiếp tục kiễng chân, dùng ngón chân chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể tiếp tục tiến về phía trước. Khung cảnh này khiến cho tôi cảm thấy sững sờ. Tại sao cô ấy phải đi như thế ? Hàng loạt suy nghĩ này ra trong đầu tôi, tôi thử không chiếu đèn cho nha cô, cô vẫn tiếp tục đi về phía trước, dường như không bị ảnh hưởng chút nào. Tôi lại chiếu đèn lên người nha cô, một chuyện kinh ngạc đã xảy ra. Ánh sáng của đèn xuyên thẳng qua người nha cô chiếu về phía trước, trêи mặt đất cũng không có bóng của nha cô.
“Tại sao tôi lại nghe thấy cậu thở hổn hển ?”
Lúc này nha cô đột nhiên quay đầu lại, tôi sợ hãi vội vã đá đôi giày cao gót bên cạnh đi, nói bừa: “Leo núi mệt quá.”
Nha cô cười nói: “Bọn trẻ bây giờ thật là … sức khỏe chả ra làm sao.”
Tôi kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, hận không thể đánh bản thân một cái. Tôi ước gì tất cả chỉ là mơ, hy vọng bản thân mình có thể tỉnh lại. Nếu mà đi theo cô ta lên trêи mộ ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ? Tôi nhanh chóng suy nghĩ, dừng bước nói với nha cô: “Nha cô, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Đi vệ sinh ?” nha cô dừng bước nói với tôi: “Nhịn đi, sắp đến nơi rồi.”
Tôi lắc đầu: “Không được, tôi gấp lắm rồi.”
Nha cô bất lực: “Thôi được rồi, cậu đi luôn ở đây đi.” Nói xong, cô đứng yên không động đậy dường như muốn nhìn tôi đi vệ sinh.
Tôi nhất thời vội vã: “Nha cô, cô đứng ở đây thì làm sao mà tôi đi được ?”
“Đứa bé ngốc, không phải là tôi lo cậu sợ hãi sao ? Hơn nữa, tôi lớn hơn cậu nhiều như vậy, tôi có thể làm dì của cậu rồi, cậu lo cái gì chứ ?”
“Không được, cô đứng đây làm tôi khó chịu, cô đi xa một chút đi. Cô cũng đừng quay đầu lại nhìn, tôi xấu hổ.”
Nha cô thấy tôi nghiêm túc như vậy chỉ đành đi tiếp về phía trước. Tôi đợi cô ta đi xa rồi, vội vã quay người chạy như điên xuống núi.
———————-