Chương 63:
Trong khách sạn có thang máy nhưng thang máy vô cùng chậm chạp, còn không nhanh bằng tôi chạy bộ cầu thang. Cách của tôi là chạy lên tầng sáu trước sau đó tìm kiếm từng tầng, như thế tốc độ sẽ nhanh hơn. Khách sạn đêm khuya tối om, ở đây không có đèn cảm ứng âm thanh nên chỉ có thể chạy trong bóng tối. Tôi cúi người để tăng nhanh tốc độ leo lên, như thế này cho dù không cẩn thận ngã cũng có thể lợi dụng hai tay để chống đỡ cơ thể. Yên tĩnh, bên trong khách sạn chỉ có tôi với nha cô. Tiếng bước chân của tôi vọng lại trêи tầng. Tôi chạy nhanh về phía trước, liên tục rẽ lên tầng. Nhưng dần dần tôi nhận ra có gì đó không đúng. Tầng sau… tại sao vẫn chưa đến?
Rất nhiều khách sạn đều dán số tầng, khách sạn của ông chủ Lý tất nhiên cũng sẽ có. Nhưng vấn đề là tại sao tôi không ngừng chạy lên trêи mà ở đây vẫn cứ là tầng bốn? Không đúng, trước hết tôi nên nhìn kĩ lại số tầng, quả thật là tầng bốn không sai. Tôi tiếp tục đi lên trêи, lên trêи nhìn vào số tầng mới, trong lòng tôi kinh ngạc. Vẫn là tầng bốn, chuyện gì đấy? Tại sao trêи tầng bốn vẫn là tầng bốn? Lúc đó tôi có chút hoảng, nhanh chóng chạy xuống dưới. Đợi sau khi tôi xuống đến hai tầng thì phát hiện số tầng viết to rõ ràng vẫn là 4. Kì lạ, tôi nhanh chóng túm vào tay vịn, dựa vào để lên trêи xem.
Vốn dĩ chỉ là khách sạn có sáu tầng, nhìn lên trêи đỉnh không thấy nóc, giống như thông lên tận trời, khiến cho người ta không nhìn thấy điểm. Tôi lại nhìn xuống dưới, phát hiện bên dưới cũng y hệt, sâu không thấy đáy. Chuyện này, tôi bị nhốt ở tầng bốn rồi? Ma che mắt, tôi đột nhiên nhớ ra lời nha cô nói với tôi. Hay là tôi gặp phải ma che mắt rồi? Tôi cắn răng, xem ra tôi chỉ có thể đi tầng bốn trước. Có thể chứng mình, lệ quỷ đã nhắm vào tôi rồi.
“Nha cô”, tôi thử hét một tiếng nhưng không thấy nha cô trả lời. Theo lý mà nói cô ấy chỉ ở dưới tôi mấy tầng chắc chắn có thể nghe tiếng tôi hét. Nhưng hiện tại không có ai trả lời tôi, tất cả yên lặng, tôi chỉ có thể nghe thấy tieesng thở hổn hển và nhịp tim của chính mình. Tôi căng da đầu, tiến vào hành lang tầng bốn. Đèn trong khách sạn sớm đã bị tắt, ánh sáng xanh của lối thoát hiểm chiếu rọi lên hàng lang dài dằng dặc, hiện ra một con đường màu xanh âm u.Cuối con đường xanh là một mạnh tối đen. Mỗi cửa phòng đều có ánh sáng xanh tối, tôi nhìn tấm thẻ phòng trong tay, chỉ có thể kiềm chế sự sợ hãi nhanh chóng mở cánh cửa gần nhất. Bước vào tôi nhanh chóng đi kiểm tra tình hình đệm giường. An toàn nên tôi bước vào căn phòng tiếp theo tiếp tục kiểm tra đệm. Cũng an toàn, từng phòng một đều bị tôi kiểm tra kĩ càng. Đệm mỗi phòng đều rất bình thường, không hề có thi thể. Kì lạ, dù là phòng 407 tôi cũng không an tam, nên quay lại kiểm tra lần nữa. Nếu như thế này thì thi thể đó ở đâu? Tôi đứng ở hành lang tĩnh lặng, hàng trăm suy nghĩ chưa giải đáp.
“Ầm”. Đột nhiên cuối cái hành lang đen sì truyền đến một âm thành kì dị. Tôi nhanh chóng quay lại xem thì thấy có một căn phòng cất đò nhưng nó không có khóa,khép hờ. Trong hành lang bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh. Cánh cửa khép hờ đó vang lên âm thanh cót két rồi dần mở ra.
———————-