Chương 58: Ông chủ Lý xảy ra chuyện
Ăn … Ăn cái thứ này?
Tôi trố mắt, há hốc mồm không dám tin: “Cô đùa tôi à, bảo tôi ăn cái thứ kinh khủng này á?”
Nha cô giải thích: “Cậu bây giờ là xác sống, âm khí trêи người vốn đã nặng. Ăn thứ này vào có thể bồi bổ cho cơ thể cậu. Đó là dương khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể người, ăn rất bổ đấy.”
Tôi lập tức nói: “Tôi không muốn ăn!”
“Đừng ngoan cố nữa, sau khi cậu ăn nó, khí âm dương bên trong cậu sẽ cân bằng. Đợi đến khi âm khí của cậu vượt qua người thường, linh hồn của cậu bị làm tổn hại đấy …” Nha cô nói, “Giải thích với cậu thế này nhé, chỉ cần cậu ăn thứ này, thì lúc cậu tấn công quỷ hồn, dù cho cậu nhiễm phải máu tươi của chính mình, cậu vẫn có thể tấn công nó!”
Tôi nghe xong chỗ hiểu chỗ không, chỉ đành thở dài rồi nói: “Nếu mà cô đã nói như vậy rồi thì để tôi nhìn thử chút xem sao”.
Nha cô cười hắc hắc một cái, cô ấy duỗi tay về phía tôi nói, “Vậy thì đưa tiền đây.”
“Đưa tiền?” Tôi kinh ngạc nói: “Tiền gì?
“Tiền thuốc a! Nấu một bát 1.000 tệ!” Nha cô cười nói, “Lẽ nào tôi còn phải chữa trị miễn phí cho cậu sao?”
“Cô!”
Tôi thực sự muốn mắng nha cô, nhưng xét đến bản thân quả thật cần sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đành thở dài: “Vậy thì cô ghi nợ đi”.
“Hê hê, như vậy cũng được.”
Nha cô lấy một bát cát máu tinh rồi vui vẻ lắc lư người đi vào bếp.
Tôi hỏi Tiểu Nhã, “Hai người lấy nó ở đâu đấy?”
“Đây không phải là cát máu tinh khiết …” Tiểu Nhã nhỏ giọng nói, “Nó đến từ một lò mổ chó, cô ấy đã lừa anh.”
“Lò mổ chó?”
“Ừm, bên kia có một lò mổ nhỏ, hình như là có hợp tác với cô ấy, khi nào giết chó đen thì sẽ chọn một nơi cố định để giết. Cát ở chỗ đó đều là màu đỏ, cô ấy dẫn em đi đào đầy một hộp to, còn nữa em cảm nhận được chỗ cát ấy âm khí rất mạnh.
“Đồ khốn kiếp! Vậy mà cô ta lại lừa anh!” Tôi tức giận nói, “Lại còn thu của anh một nghìn tệ một bát, đấy đúng là ăn lãi khổng lồ!”
Tiểu Nhã gật đầu và nói: “Em cũng nghĩ rằng cô ấy không phải là người tốt, anh nhất định phải cẩn thận.”
“Được, anh sẽ cẩn thận hơn.”
Nghĩ đến việc này, tôi lại cảm thấy khó chịu, bà nha cô này thật không biết xấu hổ, đúng thật là trong mắt chỉ có tiền!
Sau nửa giờ, nha cô ngâm nga vài câu hát và đi ra với một bát canh trêи tay. Bát canh có màu đỏ như máu, nói thật là nó có mùi rất tanh, mang đến cảm giác khó chịu vô cùng.
Nha cô cười nói: “Mỗi ngày uống ba bát vào sáng trưa chiều.”
Tôi cười nhạt, “Như vậy không phải mỗi ngày đều phải đưa cô ba nghìn tệ sao?”
“Đúng rồi đó, xem ra cậu tính toán tốt đấy.”
“Thảo nào cô lại đồng ý đưa cho tôi hai năm vạn sảng kɧօáϊ như vậy, hóa ra là lại lấy tiền từ chỗ khác …” Tôi chế nhạo, “Lẽ nào tự tôi không nấu được à?”
Nha cô cười đắc ý nói: “Đương nhiên được, nhưng cậu nghĩ tôi sẽ ngu đến mức để cậu tìm ra công thức bí mật à?”
Việc này …
Thật vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức để cho chúng tôi biết hết mọi thứ.
Nói như vậy, nếu tôi tự nấu thì sẽ không có hiệu quả gì. Tôi chỉ đành cầm cái bát, bịt chặt mũi và uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống hết một bát, tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên rất ấm áp, thậm chí còn chút nóng bức.
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy quá nóng, bên trong cơ thể sẽ có một luồng hơi lạnh thoát ra cuốn lấy nó, khiến hai luồng nóng lạnh trung hòa, giúp tôi dễ chịu hơn.
“Nhìn khí sắc của cậu, có vẻ phương thuốc bí mật của tôi đang phát huy tác dụng rồi …” Nha cô cười nói, “Tốt rồi, sau khi cậu uống thêm nhiều lần nữa thì nhớ quan sát kỹ sự thay đổi của cơ thể đấy.”
Tôi điềm nhiên nói: “Sự khác biệt lớn nhất là tôi mắc thêm một khoản nợ khổng lồ”.
“Hì hì, thằng nhóc này sao ăn nói khó nghe thế.”
Nha cô đang cười vui vẻ thì bỗng nhiên điện thoại của cô ấy đổ chuông. Cô nhấc máy nghe điện thoại, vẫn còn cười hỏi: “Có chuyện gì?”
Đột nhiên!
Sắc mặt cô trở nên quái dị. Cô ấy đặt điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn tôi rồi lẩm bẩm: “Ông chủ Lý … chết rồi!”
———————-