Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 44






Chương 44:

Hành động của tôi đã kϊƈɦ động nha cô, cô không kiềm chế được mà mắng chửi, nói tôi là kẻ ngốc không hiểu sự quý trọng cơm áo gạo tiền. Tôi rất kiên quyết bởi vì tôi không muốn hại người. Không còn cách nào khác, nha cô lại mắng tôi vài câu nhưng vẫn làm theo. Cô đi một chuyến đền cửa hàng gia dụng, mua rèm đen rồi thay cái rèm hiện tại ở khách sạn. Khi kéo rèm lên, căn phòng tối đen một mảnh. Tôi hỏi nha cô: “Có cách nào giúp cho tôi nói chuyện với cô ấy không ?”

“Nếu thật sự như cậu nói là cô ấy muốn nói chuyện với cậu thì cậu chỉ cần đi ngủ. Khi con người đi ngủ, linh hồn sẽ trở nên yếu dễ bị ma quỷ xâm nhập.

Tôi gật đầu rồi lên giường nằm. Nha cô nói với tôi: “Tôi nói trước nếu như cô ta muốn lấy mạng cậu thì tôi sẽ không kịp cứu cậu đâu.”

“Người không tôi, tôi không phạm người. Nếu như cô ta không hại tôi, chỉ muốn nói chuyện với tôi, thì tôi cũng không cần hại cô ta.”

“Cậu đấy, đúng là một tên ngốc.”

Nha cô lẩm bẩm rồi đi ra khỏi phòng, chỉ để lại mình tôi ở trong. Tôi đi vào phòng tắm nhìn cái gương, nghiêm túc: “Tôi tốt bụng tha cho cô một mạng, đồng ý cùng cô nói chuyện. Cô không được làm hại tôi, nếu như cô dám thì bạn tôi sẽ mang cô ra phơi nắng.”

Nói xong tôi quay về giường nhắm mắt, cố gắng để cho bản thân ngủ thϊế͙p͙ đi. Mơ mơ hồ hồ, tôi cảm giác bản thân đã ngủ nhưng lại vẫn có chút tỉnh, trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Tách, tách tách. Tôi muốn nhìn phòng tắm nhưng người mềm nhũn không có sức, một chút sức lực cũng không có. Tôi muốn thử nói chuyện nhưng cổ họng giống như bị chặn nói không ra. Thân thể nặng nề, không có sức. Một cái đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, ma đè. Tôi cố gắng nhìn lên trêи, không ngờ bị dọa cho hết hồn. Người phụ nữ trong tấm gương khi nãy đang bay lơ lửng bên trêи, đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn tôi chằm chằm.

Máu tươi rơi ra từ trêи người cô, nhỏ giọt xuống người tôi, mang đến một cảm giác lạnh lẽo. Dây thần kinh trong đầu tôi bị kéo căng đến cực điểm. Người phụ nữ dần dần xuống, cách tôi càng ngày càng gần. Gương mặt không có mũi, mồm khiến cho tôi kinh hồn bạt vía. Cô bò trêи người tôi, cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến cho tôi toàn thân run rẩy. Tôi không có chút sức nào, ngay cả nắm đấm tay cũng không làm được. Tôi nhìn chằm chằm mắt người phụ nữ đó mà cô ta cũng vươn tay đặt lên trêи đầu tôi. Tình huống giống như khi nãy lại xảy ra rồi.

Trong đầu tôi dần dần xuất hiện một số hình ảnh, chính là căn phòng của khách sạn này. Dường như đang ở trong giấc mơ, còn tôi là một người ngoài. Tôi nhìn căn phòng một lượt, bên trong có một người phụ nữ và cả một người đàn ông. Người đàn ông đó tôi quen, chính là ông chủ Lý của khách sạn. Người phụ nữ ngồi bên giường, ôm mặt khóc: “Anh ấy đang bình thường tại sao lại biến mất chứ ?”

Ông chủ Lý an ủi: “Hiện tại an ninh trật tự không tốt, chạy đường dài có thể có nguy hiểm. Chị an tâm, tôi sẽ tận tâm tận lực tìm kiếm chồng chị.”

Tôi thử cử động trong căn phòng, phát hiện bản thân thật sự có thể cử động, tôi giống như một âm hồn, hai người bọn họ đều không thấy tôi. Tôi cẩn thận đến phía sau ông chủ Lý thì thấy tay ông ta giấu phía sau đang cầm chặt một cây búa.

———————-