Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 43






Chương 43:

Tôi nhìn thấy cảnh này không khỏi sợ hãi mà lùi lại hai bước. Nha cô thấy bộ dạng kì lạ của tôi, cô tò mò: “Sao rồi ?”

Tôi chỉ vào trong gương, nói vội: “Cô không nhìn thấy thứ bên trong sao ?”

“Đã nói rồi, người có mắt âm dương là cậu, đương nhiên tôi không nhìn thấy.”

Tôi nuốt nước bọt, ngây ngốc nhìn người phụ nữ ở trong gương. Lúc này cô ta đang đối diện tôi, tôi thử vươn tay ra túm vào gương thì ngườ phụ nữ đó cũng lùi lại sau vài bước nhưng người cô ta vẫn ở bên trong gương. Cô ta cho tôi một cảm giác rằng cô ta đang rất sợ bởi vì tôi nhìn thấy người cô ta dường như đang run lên. Giờ phút này tôi có chút mềm lòng. Tôi không biết người phụ nữ này là ai, tôi cũng không biết trước đây cô ấy đã có chuyện gì. Tôi quay đầu nói với nha cô: “Nếu như cô ta giống như Triệu Ngọc Lan là một người đáng thương thì chúng ta có coi là đang hại cô ấy không ?”

“Đâu ra mà cậu có tấm lòng thánh mẫu thế. Tháo gương đem ra đây phơi nắng, chúng ta có thể thoải mải kiếm tiền. Tôi nói cho cậu nghe, đơn này ít nhất năm nghìn tệ, chút công phu này kiếm được năm nghìn tệ, lẽ nào không phải là một món hời sao ?”

“Nhưng nếu như chúng ta lỡ hại người tốt thì sao ?”

Nha cô hoàn toàn không quan tâm: “Tôi chỉ cần kiếm tiền, đâu quan tâm cô ta có phải người tốt không ?” – “Không được”

Tôi buông tay, lắc đầu: “Cô không có lương tâm nhưng tôi có. Tôi không chấp nhận làm như này.”

Nha cô lật mặt, tức giận: “Thế cậu muốn làm thế nào ?”

Tôi nuốt nước bọt, ngây ngốc chìa tay ra sờ cái gương. Tôi cũng không nói rõ được là chuyện gì, túm lại lúc này tôi muốn nắm tay cô ta để cho cô ta không sợ hãi. Khi tay tôi chạm vào gương, người phụ nữ ở bên trong run rẩy. Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một số hình ảnh. Tôi thấy người phụ nữ đó trốn ở góc phòng khóc lóc, cô ôm lấy mặt, khóc rất đau lòng. Mà lúc này có một người đàn ông đứng sau lưng cô, bỗng nhiên cầm búa đập mạnh lên đầu cô. Trong khoảnh khắc đó hình ảnh trong đầu tôi biến mất, người tôi cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Vừa nãy là chuyện gì ?

Bóng dáng người đàn ông có chút quen thuộc nhưng là vì ở đằng sau lưng nên tôi không nhìn rõ mặt hắn ta. Nha cô thấy tôi vẫn không ra tay, cô không bằng lòng: “Còn không nhanh tay lên ?”

Tôi nói luôn: “Sự tình có uẩn khúc, cô ấy hình như muốn nói chuyện với tôi.” – “Nói chuyện ?”

Nha cô cười lạnh: “Cậu bị ngốc rồi à ? Cô ta là ma, cậu là người, các cậu có cái gì hay mà nói chứ ?”

Tôi hít sau, lấy dũng khí nói chuyện với gương: “Tôi nhìn thấy cô, có phải cô muốn nói chuyện với tôi ? Nếu như muốn thì cô hãy gật đầu.”

Người phụ nữ không có ngũ quan ở bên trong gương đã có vài động tác, cô gật đầu nhẹ. Quả nhiên cô muốn thử nói chuyện với tôi. Tôi có chút do dự, nghe theo lời nha cô nói, trực tiếp đem tấm gương vứt ra ngoài khiến cho người phụ nữ này hồn phi phách tán. Hay là điều tra chân tướng câu chuyện ?

Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến Triệu Ngọc Lan, nhớ đến cô ấy khi đó đã cô đơn tuyệt vọng, tôi đã hạ quyết tâm, quay đầu nói với nha cô: “Lấy rèm đen che hết ánh nắng ở đây.”

Nha cô kinh ngạc: “Cậu muốn làm gì ?”

“Tôi muốn nói chuyện với cô ta”, tôi lạnh giọng, “tôi không muốn kiếm tiền bẩn.”

———————-