Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 31: Xác sống






Chương 31: Xác sống

Tôi không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy cực kỳ lo sợ.

Tại sao làn da của tôi làn biến thành như vậy?

Việc này không đúng! Tại sao mà làn da tôi dưới ánh mặt trời lại bị bắt lửa?

Quỷ hồn sợ ánh nắng mặt trời thì tôi biết, nhưng tôi là một người sống, vì sao tôi lại sợ nắng chiếu vào chứ?

Nha cô cười khổ nói: “Lần này đúng là thiệt thòi lớn rồi, trường hợp này từ trước tới nay tôi cũng chưa thấy bao giờ, nhưng mà chắc chắn không phải là việc tốt lành gì.”

Tôi vội nói: “Vậy tôi nên làm sao bây giờ?”

“Tôi không biết, dù sao tôi cũng sẽ giúp cậu tìm ra cách …” Nha cô nói, “Nơi này không thích hợp ở lâu, một lát sau mặt trời lên cao rồi, chỗ này căn bản không thể cản hết được ánh nắng. Cậu chờ một chút, tôi đi lấy một cái ô mang qua đây đã.”

Cô ấy vội vàng rời đi, không rõ đi bao lâu thì mang về một cái ô lớn màu đen.

Tôi ngồi phía sau xe máy cầm ô, cô ấy đưa tôi về nhà.

Cả quãng đường đi, tôi đều lo lắng bồn chồn không hiểu điều gì đã xảy ra với thân thể mình

Đợi đến lúc về nhà rồi, nha cô kéo tôi ngồi xuống, tỉ mỉ kiểm tra thân thể tôi, đột nhiên nói: “Tôi giúp cậu tắm được không?”

“Hả? Tại sao đột nhiên muốn giúp tôi tắm?”

Tôi nghe xong cực kỳ ngại ngùng, tôi lớn đến như vậy rồi còn chưa có người nào từng giúp tôi tắm qua đâu, chứ đừng nói đến một bà dì nhỏ như nha cô.

Cô ấy vậy mà nghiêm túc nói: “Tôi có chỗ muốn kiểm tra một chút, cậu nếu mà sợ xấu hổ, mặc cả quần xì tắm cũng được.”

“Vậy … vậy cũng được.”

Nha cô thấy tôi đồng ý, liền vội vàng đi tìm bố mẹ tôi bàn bạc một chút, nói muốn mang cho tôi một cái thùng tắm.

Bố mẹ tôi cũng không biết cô ấy muốn làm cái gì, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô ấy, hai người cũng liền thuận theo ý của cô ấy.

Bố tôi đi lấy một cái thùng lớn mang tới, nhưng đây không phải là thùng gỗ, mà là một cái thùng nhựa.

Nha cô lập tức đun nước nóng, đợi đến khi bên trong đổ đầy nước nóng rồi, cô ấy bảo tôi: “Cởi quần áo bước vào đi.”

Tôi ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo bên ngoài, chỉ mặc một cái quần xì bước vào trong thùng.

Vào trong thùng rồi, tôi thoải mái thở dài một tiếng.

Nha cô hỏi: “Cảm giác như thế nào?”

Tôi thật lòng trả lời: “Rất thoải mái, nhiệt độ nước vừa phải.”

Nha cô bước tới bên cạnh người tôi, cẩn thận nhìn chăm chú vào tôi, đột nhiên cô ấy nói: “Cậu chờ một chút.”

Chỉ thấy nha cô lấy ra một cái bình nhựa. bên trong là một chất lỏng màu đỏ như máu, tôi nhìn mà thắc mắc, nhìn cô ấy hỏi: “Đây là cái gì?”

“Máu chó đen chưa dùng hết.”

Cô ấy mở nắp bình, đột nhiên đem bình máu chó đen ấy đổ ập lên người tôi.

Khoảnh khắc ấy, da thịt tôi truyền đến cảm giác đau đớn thấu tâm can như bị bỏng toàn thân, đau đến nỗi tôi không kìm nổi hét thảm một tiếng, lập tức nhảy ra khỏi thùng tắm.

Đau quá!

Thân thể đau đớn như bị tạt thẳng một nồi nước sôi!

Bố mẹ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tôi, đều lập tức lao vào trong phòng, mà nha cô thì thần sắc phức tạp đứng một bên, nhìn tôi với biểu cảm rất kỳ lạ.

Mẹ tôi đau lòng chạy tới bên cạnh tôi, lo lắng gặng hỏi: “Sao vậy, sao đột nhiên con lại kêu to như vậy?”

“Tôi muốn nói với mọi người một việc này …” nha nói nhỏ giọng nói, “Sau khi nói xong, mọi người dù thế nào cũng đừng sợ hãi.”

Chúng tôi đều hoài nghe nhìn chằm chằm nha cô, chỉ thấy cô ấy do dự một lát, dường như không có dũng khí nói ra.

Bỗng nhiên, cô ấy hít sâu một cái, trông có vẻ là đã hạ quyết tâm nói ra, nhìn mẹ tôi mở miệng: “Con trai của bà sợ là … không còn là người sống nữa rồi.”

“Nói bậy!”

Me tôi vừa nghe lập tức không vui nói: “Nó không phải là người sống? Cô đừng có mà nói bừa, con trai của tôi đang sống rất tốt!”

Nha cô cười khổ nói: “Cậu ấy quả thật vẫn tính là đang sống, nhưng cũng xem như là đã chết rồi. Nghiêm túc mà nói, hiện tại cậu ấy là một người nửa sống nửa chết, một xác sống.”

Xác sống?

Tôi vừa nghe liền cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Đó rốt cuộc là cái thứ gì?

———————-