Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 24






Chương 24:

Để cho mỗi một người vu oan cho Triệu Ngọc Lan quỳ xuống xin lỗi, chuyện này rất khó. Nhưng chỉ có như này mới có thể giải được nhìn uất hận trong lòng Triệu Ngọc Lan. Như vậy có thể bảo toàn tính mạng của mọi người. Tôi do dự một lúc, cuối cùng nói: “Tôi cũng không biết được có thể hay không, dù gì chuyện này không phải cô hay tôi có thể chắc được, tôi đi tìm bố mẹ tôi nói trước.”

“Ừ, bọn họ đều là người trong thôn, hơn nữa cùng quen biết với mọi người, quả thật sẽ có cách hơn chúng ta.”

“Tôi về trước nói chuyện với bọn họ”

Tôi nhanh chóng tạm biệt nha cô, vội vã trở về nhà. Về tới nhà, tôi liền gọi bố mẹ thức dậy để bọn họ thương lượng với tôi chuyện này. Nghe thấy tôi muốn minh oan cho Triệu Ngọc Lan, mẹ tôi lúc đó rất không vừa ý: “Cô ta là gái bán thân, làm sao chúng ta lại có liên quan đến cô ta được ? Đến lúc đó mọi người sẽ nói gia đình chúng ta thế nào ?”

“Năm đó cô ấy không có ra ngoài bán thân, con đã điều tra rõ mọi chuyện rồi. Tất cả đều là do Triệu Hải Kiều bịa đặt.”

“Nhưng mà”, bố tôi thở dài, “Tử Trần, con vẫn còn trẻ, con không hiểu được.”

“Con không hiểu cái gì ?”

“Có những lúc chân tướng không quan trọng.” – “Hả”

Tôi không hiểu lời của bố đang nói, ông nghiêm túc nói tiếp: “Lúc bọn họ nói về Triệu Ngọc Lan, họ có thật sự quan tâm cô ấy là gái bán thân không ? Họ không quan tâm, bọn họ chỉ thích nói xấu sau lưng người khác mà thôi.”

“Tại sao bọn họ phải như thế ?”

“Chỉ cần giúp cho bọn họ trêи bàn nhậu có thêm câu chuyện cười, bọn họ không quan tâm sẽ tổn thương ai”, bố tôi lắc đầu nói tiếp, “để cho những người trong thôn đến xin lỗi, chỉ sợ bọn họ cũng không thật lòng thật dạ hối lỗi. Cho dù là con để cho Triệu Hải Kiều thừa nhận chuyện năm đó với dân làng, con nghĩ bọn họ sẽ thế nào ?”

Tôi lắc đầu: “Con không biết.”

Bố tôi nghĩ một lát, quay đầu nói với mẹ tôi: “Lúc đầu em cũng nói những lời đàm tiếu, kết quả đã hại chết Triệu Ngọc Lan, trong lòng em nghĩ thế nào ?”

“Liên quan quái gì tới tôi”, mẹ tôi kϊƈɦ động, “tôi chỉ nói có vài câu, cô ta chết cũng là chuyện của cô ta, liên quan gì tới tôi ? Tôi cũng chỉ đùa với mọi người. Theo như ông nói, há chẳng phải sau này chuyện của ai cũng không được nói đến nữa hay sao ?”

Bố tôi cười khổ: “Con nhìn thấy chưa ?”

Tôi hoàn toàn không ngờ đến mẹ tôi sẽ có thái độ như vậy. Mẹ tôi nghĩ như thấy, chỉ sợ rằng người trong thôn cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đều cho rằng chỉ là nói vài câu, ai ngờ Triệu Ngọc Lan lại chết rồi. Chẳng có ai chịu nhận trách nhiệm cho những lời mình đã nói ra, đây cũng chính là tình trạng của thôn dân.

Bố tôi nhẹ giọng: “Chạy đi, rời khỏi chỗ này. Dù gì ở đây cũng không kiếm được tiền, chi bằng đi ra ngoài làm thuê. Nói với họ hàng, người tin chúng ta sẽ cùng chúng ta ra ngoài làm thuê. Người không tin chúng ta, bọn họ sẽ ở lại thôn, chúng ta cũng chẳng còn cách nào.”

Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy mất mát. Tôi nghĩ cũng quá tươi đẹp rồi. Lời của bố đã đả kϊƈɦ tôi rất mạnh nhưng tôi cũng rất hiểu, đó chính là hiện thực. Suy sụp tinh thần, tôi ngồi bệt trước cửa nhà, yên lặng nhìn vào khoảng sân bên ngoài. Trời đang dần sáng, tôi thở dài muốn gặp nha cô để nói về chuyện này. Tiếng động cơ xe máy đang đến, theo hướng âm thanh tôi đã nhìn thấy nha cô đến. Cô trèo xuống xe, đến trước mặt tôi hỏi: “Bàn qua chưa ?”

Tôi lắc đầu, thở dài: “Bàn rồi, nhưng mà không ổn.”

Nha cô nhẹ giọng: “Tử Trần hôm qua sau khi cậu đi, có một câu tôi do dự cả đêm vốn không định nói cho cậu nhưng tôi thấy cậu trọng tình trọng nghĩa nên quyết định nói.”

“Lời gì ?” – “Nếu như cậu bỏ chạy, chỉ sợ Tiểu Nhã sẽ hồn bay phách tán.”

———————-