Chương 1: Em gái hàng xóm
Tôi là người nông thôn, từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi không được phép chơi cùng em gái hàng xóm. Nhưng tôi lại thấy người ta nói rằng trước đây gia đình tôi đã cùng với nhà em ấy định hôn ước, theo lý mà nói thì em ấy chính là vợ của tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, lúc đó vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp đi hỏi bố mẹ rằng tại sao không thể tìm vợ tôi để chơi cùng. Bởi vì em gái hàng xóm rất đáng yêu, rất dễ thương, tôi muốn có một người vợ như thế. Kết quả là bố tôi không chịu nói, lúc ấy tôi cũng rất gấp gáp, khóc và nói rằng nhất định muốn em ấy làm cô vợ xinh đẹp. Khi đó bố tôi đã nổi giận, ông tát vào mặt tôi một cái, bảo rằng tôi không được nói lung tung, hơn nữa cũng không thể để người nào khác biết chuyện tôi và em ấy đã định hôn ước. Tôi bị đánh cho mơ hồ nhưng cũng khiến tôi nhớ rõ chuyện này.
Thời gian qua đi, tôi mới hiểu được sự suy nghĩ sâu sắc của bố mẹ. Thì ra người đàn ông của gia đình đó vì bệnh mà chết, chỉ còn lại một người phụ nữ ở nhà chăm con. Người phụ nữ đó tên là Triệu Ngọc Lan, một người xinh đẹp có tiếng ở cả trong và ngoài thôn. Sau khi cô ấy trở thành quả phụ, cũng đã từng thử làm nông nhưng làm không được, lại còn đổ bệnh một trận. Thế nên cô ấy đã đến thành phố làm thuê, để con gái Triệu Tiểu Nhã cho bà nội nuôi. Nhưng không ngờ cô ấy lại lên thành phố bán thân. Chuyên này là do một người đàn ông chưa vợ trong thôn kể lại. Anh ta lên thành phố làm công, có một tối do không chịu được nữa nên đã đi tìm một cô gái, cuối cùng lại gặp được Triệu Ngọc Lan. Khi ấy Triệu Ngọc Lan đã cầu xin anh ta đừng nói ra ngoài, không chỉ ngủ với anh ta mà còn đưa cho năm trăm tệ tiền bịt miệng.
Người đàn ông đó tất nhiên nói đồng ý nhưng anh ta là loại người thích chém gió, về đến thôn ngày nào uống say thì sẽ đem mọi chuyện kể hết ra. Người trong thôn đều biết chuyện này, còn chửi mắng Triệu Ngọc Lan đó không cần thể diện, ngủ cùng với người ta lại còn đem tiền đi cho. Triệu Ngọc Lan không chịu nổi đả kϊƈɦ này nên đã lựa chọn con đường chết. Mẹ chồng của cô cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác nên cùng với Triệu Tiểu Nhã uống thuốc sâu. Khi ấy Triệu Tiểu Nhã mới 5 tuổi, em ấy chẳng biết gì cả nhưng lại nghe lời. Bà nội bảo em uống cái gì, em ấy sẽ ngoan ngoãn mà uống. Sau khi hai người uống thuốc sâu bị phát hiện, người ta liên nhanh chóng đưa bọn họ vào bệnh viện. Kết quả chỉ còn Triệu Tiểu Nhã còn sống, bà nội em thì đã ra đi rồi.
Từ đó về sau, Triệu Tiểu Nhã trở thành đứa trẻ lẻ loi cô độc, em ăn cơm của mọi nhà trong thôn mà lớn lên. Có hôm ăn cơm nhà này, hôm sau lại ăn cơm nhà khác. Chỉ có nhà tôi là không cho em ăn. Mỗi khi em ngửi thấy mùi thơm thức ăn từ nhà tôi mà tiến lại gần thì đều bị mẹ tôi cầm chổi đuổi đi. Bởi vì mẹ tôi cảm thấy em ấy là con của gái bán thân, đời trước nhiễm bẩn thì đời sau cũng chả sạch sẽ được. Nếu mà em ấy biết được chuyện định hôn ước từ nhỏ thì sẽ bám lấy tôi, chẳng phải là làm hại đến đến đứa con cưng của mẹ tôi sao ?
Triệu Tiểu Nhã lại đặc biệt thích dính lấy tôi, em ấy luôn đợi tôi ở trêи đường đi học. Tuy rằng bản thân em còn ăn chẳng no nhưng lại luôn nhường cho tôi quả dại mà em hái hoặc là mấy quả táo trộm được. Tôi cứ lén lút sau lưng bố mẹ như vậy mà chơi cùng với Triệu Tiểu Nhã rất nhiều năm. Cho dù khi tôi lên thành phố học cấp 3, em ấy cũng đợi mỗi cuối tuần tôi nghỉ trở về nhà. Ngay cả một đôi giày em cũng mua không nổi, quần áo thì cũng đều là đồ cũ của người khác, nhưng chỉ cần là ngày tôi trở về thì em sẽ chạy chân trần mấy dặm đường núi để đến bến xe đón tôi.
Triệu Tiểu Nhã càng lớn càng đẹp, em còn đẹp hơn những cô gái ở trong thành phố, những người gặp em đều vô cùng yêu thích em. Nhưng em lại chẳng thích người khác mà chỉ muốn dính lấy tôi. Khi không có người, em còn chủ động nắm lấy tay tôi, kể cho tôi nghe khi tôi đi học thì em ở trong thôn làm gì. Tôi dần dần trở nên thích Triệu Tiểu Nhã, thậm chí tôi đã nghĩ sẽ nói thật với bố mẹ, bởi vì tôi muốn ở bên cạnh em. Nhưng khi tôi có suy nghĩ này thì lại nghe được một tin tức. Người ta đồn Triệu Tiểu Nhã ở trong thôn âm thầm ngủ với người khác. Em ngủ cùng với con trai của trưởng thôn Triệu Hiên Hiên nên nhà trưởng thôn mới cho em cái ăn cái mặc. Nghe xong trong lòng tôi không phải cảm xúc khó chịu bởi vì tôi biết bình thường nhà trưởng thôn cho Triệu Tiểu Nhã là nhiều nhất. Tôi lựa chọn tin tưởng Triệu Tiểu Nhã cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy mọi chuyện.
Khi ấy là đêm khuya, bụng tôi có chút khó chịu nên đã đi nhà vệ sinh. Thôn tôi không có lắp đặt đường ống thoát cho nên ở nhà đều không có nhà vệ sinh, mọi người đều đi nhà vệ sinh cỏ bên ngoài. Sau khi giải quyết xong, tôi đi ra khỏi đó và nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã đang cùng Triệu Hiên Hiên nói chuyện. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Đang đêm hôm hai người này thì có gì để nói với nhau ? Kết quả tôi nhìn thấy Triệu Hiên Hiên móc trong túi ra một trăm tệ nhét vào trong túi Triệu Tiểu Nhã. Giây phút đó tôi tức đến phát điên rồi. Lời đồn quả nhiên là thật. Nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã lấy tiền, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, đêm hôm đó không ngủ được.
Ngày hôm sau tôi phải đi ra bến xe để đến trường học, cô ấy còn đến tiễn tôi, còn đưa tôi đến căn nhà gỗ. Căn nhà gỗ đó là một căn nhà nhỏ ở trêи đường trong thôn chúng tôi dùng để cất nông cụ. Bởi vì đây là chỗ chung nên không bao giờ bị khóa. Bình thường đi học, hai chúng tôi đều sẽ ngồi ở đây nói chuyện, bởi vì ở đây không có cửa sổ, tối thui, chúng tôi có lén lút ôm ấp cũng sẽ không bị phát hiện. Lần này vào căn nhà gỗ, bên trong vẫn tối thui, Triệu Tiểu Nhã bảo tôi nhắm mắt, nói rằng muốn cho tôi một bất ngờ. Tôi vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua, lúc nhắm mắt tôi đã không còn mong muốn những bất ngờ nữa. Đột nhiên tôi cảm giác mình được hôn, môi của cô ấy rất ngọt, nhưng giây phút đó, tôi chẳng vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy buồn nôn. Dơ bẩn !
Tôi trực tiếp đẩy cô ấy ra, còn hét lớn: “Cút ra!”. Triệu Tiểu Nhã bị dọa cho ngây ngốc, nụ cười và sự ngượng ngùng trêи khuôn mặt cũng biến mất. Tôi tức giận khóc trước cả cô ấy, khóc trong âm thầm. Tôi hận cô ấy. Tôi và cô ấy thích nhau bao nhiêu năm, vậy mà cô ấy lại làm ra loại chuyện này. Trong lòng tôi cảm thấy đau thương, nhớ về sự phản bội của cô ấy, tôi mắng cô ấy không cần thể diện, giống hệt với mẹ cô, còn nói rằng con gái của gái bán thân thì tương lai cũng sẽ bán thân thôi. Triệu Tiểu Nhã nước mắt vòng quanh, hỏi rằng có phải tôi không thích cô ấy nữa rồi. Tôi đã nói với cô ấy rằng sẽ không bao giờ thích con gái của gái bán thân.
Kết quả vừa nói xong, Triệu Hiên Hiên từ phía sau đống đồ làm nông chạy ra, đem một chiếc bánh kem lớn đập thẳng lên mặt tôi, còn cho tôi một cái bạt tai. Không chỉ có cậu ta, còn có rất nhiều thanh niên trong thôn cũng bước ra. Triệu Hiên Hiên phẫn nộ nói với tôi, cậu ta đưa cho Triệu Tiểu Nhã tiền là vì Triệu Tiểu Nhã đã giúp gia đình cậu ta làm việc nửa tháng nay rồi. Mà Triệu Tiểu Nhã làm công kiếm tiền chính là vì sinh nhật của tôi sắp đến. Tháng trước tôi đã nói với cô ấy mình rất thích bánh kem, còn muốn mời bạn bè ăn bánh, nhưng điều kiện gia đình không có, đón sinh nhật nhưng không dám mua gì. Triệu Tiểu Nhã nghe xong đã đến nhà trưởng thôn làm thêm đan sọt, lại cùng trưởng thôn lên thị trấn bán sọt để kiếm được chút tiền này.
Lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy hối hận lắm rồi. Tôi muốn xin lỗi Triệu Tiểu Nhã, nhưng cô ấy lại khóc rồi chạy ngay khỏi đó. Tôi cũng muốn đuổi theo cô ấy nhưng tôi sắp đi học muộn rồi, trạm xe ở thôn chỉ có mấy chuyến, một khi bỏ lỡ thì sẽ không thể đi học nữa. Cho nên tôi đành đi học trước, nghĩ rằng cuối tuần quay về sẽ xin lỗi Triệu Tiểu Nhã. Nhưng đến ngày hôm sau, Triệu Hiên Hiên khóc lóc chạy đến trường tìm tôi nói với tôi rằng Triệu Tiểu Nhã tự sát rồi. Nghe tin Triệu Tiểu Nhã tự sát, đầu tôi trở nên ong ong. Chẳng kịp nói với giáo viên xin nghỉ học liền vội vàng cùng Triệu Hiên Hiên quay về thôn. Trêи đường đi não tôi hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cả suy nghĩ cũng chẳng có. Cảm giác đó giống như hoàn toàn mất đi ý thức.
Đến khi tôi nhìn thấy thi thể Triệu Tiểu Nhã, cô ấy nằm trêи mặt đất, vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là gương mặt trở nên trắng bệch, đôi môi xinh đẹp không còn chút huyết sắc nào. Tôi ngây ngốc đến bên cạnh Triệu Tiểu Nhã, nhìn người mà bản thân yêu nhất đang nằm đó, sự trống rỗng biến thành bi thương. Là tại tôi đã hại cô ấy, là tôi đã hại chết cô ấy. Tôi quỳ xuống muốn ôm Triệu Tiểu Nhã vào lòng. Đột nhiên bố mẹ tôi lao ra từ trong đám đông, cho tôi mấy cái bạt tai, bắt tôi tránh xa Triệu Tiểu Nhã một chút. Tôi hoàn toàn không để tâm đến bọn họ đang đánh tôi, dùng hết sức ôm chặt Triệu Tiểu Nhã. Nước mắt tôi rơi, khóc một cách cay đắng. Đều tại tôi …
Nếu không phải tại tôi nói những lời quá đáng kia, cô ấy làm sao lại tự sát ? Những người trong thôn đa số đều nghe nguyên nhân kể lại từ miệng những đứa trẻ. Có người mắng tôi nói năng lung tung, cũng có người mắng Triệu Tiểu Nhã không hiểu chuyện. Chẳng có ai mong bi kịch như này sẽ xảy ra cả. Trong thôn còn có người đề nghị tổ chức tang lễ cho Triệu Tiểu Nhã, còn nói về tình về lý thì nên để bố mẹ tôi bỏ tiền ra làm. Nhưng bố mẹ tôi không chịu. Tôi biết không phải vì họ tiếc tiền mà là quá để ý danh tiếng của tôi. Cuối cùng là nhà trưởng thôn chủ động bỏ ra số tiền này, chôn cất Triệu Tiểu Nhã ở sau núi, bên cạnh người nhà của cô ấy. Nhưng vào ngày làm lễ mai táng thì đã xảy ra chuyện lớn.
———————-