Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 58: - Buông tay




Cả ngày giải đề, giải đến nổi đầu óc choáng váng. Một cái đề rất đơn giản, tôi loay hoay đến tận trưa, không tìm ra đáp án nhưng tôi lại không muốn làm lỡ thời gian, cái cảm giác này vô cùng khó chịu. Tôi gục đầu xuống bàn, đầu tôi vẫn chưa đụng đến mặt bàn thì chị Hoan đã đỡ trán tôi. Chị ấy nâng đầu tôi lên, sau đó đưa nước ép đến bên miệng tôi. "Trưa nay ra ngoài ăn cơm?"
"Em vẫn chưa làm xong."
"Nghỉ ngơi một chút." Chị Hoan đóng sách của tôi lại. "Em làm việc lâu như vậy chắc cũng biết, tình trạng như thế này sẽ không tạo ra năng suất."
"Em không muốn ra ngoài, đi ra ngoài phải trang điểm."
"Ăn một bữa cơm cần gì trang điểm, em đủ đẹp rồi."
"Em trang điểm quen rồi, không trang điểm cảm thấy rất kì cục." Tôi giải thích. Làm việc lâu năm, mỗi ngày trước khi bước ra khỏi cửa, tôi đều phải dành ra chút thời gian để trang điểm.
"Chị trang điểm giúp em, coi vậy chứ chị chuyên nghiệp lắm." Nói xong chị Hoan lấy hộp phấn từ trong túi xách ra. "Em rửa mặt trước đi."
Nói đúng ra tôi thật sự rất thích chị Hoan trang điểm, chị ấy trang điểm rất đẹp.
Rửa mặt xong, lúc tôi đi ra chị Hoan đã dọn dẹp gọn gàng mặt bàn giúp tôi. Tôi dùng khăn giấy lau khô mặt, ngồi xuống bên cạnh chị Hoan. Chị ấy vuốt ve gò má tôi. "Buổi tối, em có đắp mặt nạ dưỡng da không?"
"Tắm xong đi ngủ."
"Da em hơi khô, buổi tối cần bổ sung nước." Chị Hoan nói.
Nói qua nói lại, chị Hoan bắt đầu trang điểm cho tôi, khi chị giơ tay vẽ mắt cho tôi, trong một thoáng tôi nhớ đến chị Hựu Thanh, chị ấy cũng từng kẻ mắt cho tôi vài lần. Tôi đã từng mơ thấy chị Hựu Thanh, tôi ngồi trên đùi chị ấy, chị ấy mỉm cười kẻ mắt giúp tôi. Chỉ cần mơ thấy chị Hựu Thanh, tôi sẽ biết ngay mình đang nằm mơ. Vừa hi vọng mình tỉnh dậy, vừa hi vọng được ngắm nhìn chị ấy lâu hơn.
Em nhớ chị.
Đột nhiên, khuôn mặt chị Hoan cách tôi khá gần, hơi thở chị ấy phập phồng, không ổn định. Tôi quay đầu đi, tránh né khoảng cách thân mật. "Bọn mình đi thôi."
"Ừ, được."
Trên đường đi, tôi có thể cảm nhận chị Hoan thử dò xét chạm vào mu bàn tay tôi. Kể từ khi cô chú về nước, bọn họ thường tụ họp với cha mẹ tôi, trên bàn cơm cô chú cũng thường chọc ghẹo chị Hoan và tôi, bọn họ kể lúc nhỏ tôi thường đeo theo chị ấy. Dường như cô chú đã biết tính hướng của chị Hoan, tôi cứ có cảm giác bọn họ có ý tác hợp chị Hoan và tôi.
Tôi nhét bàn tay vào trong túi áo. "Chị..."
"Hả?"
"Hiện tại em..."
"Chị hiểu." Chị Hoan nói. "Em thi nghiên cứu sinh quan trọng hơn, mọi chuyện chờ em thi xong hãy tính."
"Chị... Hiện tại em vẫn chưa quên được người kia, em không muốn chị chờ đợi."
"Tại sao lại gọi là chờ đợi? Đây là chị cam tâm tình nguyện." Chị Hoan nói. "Em rất tốt, em chưa từng ám chỉ gì với chị, do chính chị muốn quan tâm chăm sóc em."
"Tình yêu của chị không phải là gánh nặng, chị đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị em từ chối cả trăm lần. Em không chấp nhận, chị cũng không đau khổ, chị..." Chị Hoan vươn tay sửa lại khăn quàng cổ của tôi. "Hi vọng, chị chỉ hi vọng lần này mình sẽ may mắn."
"Chị..."
"Không nói nữa, chị đặt món ăn hết rồi. Ăn uống no nê, rồi bọn mình đi dạo phố."
Đi dạo cả buổi chiều, khuya về giải đề, đầu óc tôi cũng nhạy bén hơn nhiều. Mùa đông này thật sự dài đằng đẳng.
"Những thứ này là chị Thanh Mai lấp vào?" Tiểu Giản chắc lưỡi, cầm hai lon nước ép từ trong tủ lạnh ra. "Cô ta chăm sóc em tốt ghê, tủ lạnh không còn một chỗ trống nào."
"Khiến chị đây cũng muốn được bao nuôi." Tiểu Giản đưa nước trái cây cho tôi. "Em hỏi thử chị gái Thanh Mai của em, bên cạnh cô ta còn nhiều Kim Mỹ Lệ không, chủ yếu là bạn nhiều [I]Kim*[/I] ấy."
[B][FONT=Comic Sans MS][SIZE=2][COLOR="#808080"]*Kim: tiền.[/COLOR][/SIZE][/FONT][/B]
Tôi uống một ngụm nước trái cây. "Chị tự nhiên đi, em còn một đề chưa giải xong."
"Tiểu Hoàn." Tiểu Giản nâng mặt tôi lên. "Hiện tại ngoại trừ học, em không còn tha thiết cô gái nào nữa à?"
"Em yêu học, học tập khiến em hạnh phúc."
"Học tập có thể khiến em lên đ*nh không?
"Lên đ*nh hết lần này đến lần khác."
"Biết lòng em chua xót, đem đồ tốt cho em." Tiểu Giản thần thần bí bí ném một gói to cho tôi, chị ấy còn nũng nịu chu môi. "Đừng nói gì, hôn chị."
Tôi mở gói, bộp bộp bộp, ném trở lại. "Em không cần."
"Đồ tốt, hàng nhập khẩu."
"Ồ? Tại sao em cảm thấy chữ "nhập khẩu" nghe vào tai cũng có vẻ d*m tà?"
"Không phải là cửa hàng thời trang của chị là Open Server ư? Trò chuyện với khách hàng nữ, "rình" nghe được bí mật kinh doanh." Tiểu Giản mập mờ vỗ túi. "Tuyệt đối là đồ tốt."
Dường như Tiểu Giản đã tìm được hướng đi, bây giờ chị ấy bắt đầu bán dụng cụ tình th* trong cửa hàng. Đến cuối năm, chị ấy còn khoe định mức kinh doanh. "Tiểu Hoàn, nể tình đồng nghiệp, bây giờ em gia nhập, chị cũng chấp nhận."
"Cảm ơn bà chủ Giản, em sẽ suy nghĩ thật cẩn thận." Hiện giờ, lòng tôi đã thoải mái hơn. Mặc dù mỗi đêm thức giấc, tôi vẫn có chút mơ hồ nhưng ít ra chỉ cần trở mình là tôi có thể ngủ tiếp.
Tôi theo học Thạc sĩ, Giáo sư lớp chuyên ngành của tôi chính là Thầy khoa chính quy trước đây của tôi. "Tiếc quá, trước kia em bỏ lỡ học bổng. Nhìn xem, bây giờ em vẫn phải học lên."
Thầy có ấn tượng tốt với tôi, trước đó tôi là đại diện lớp chuyên thu bài tập, phát thông báo cho ông ấy. Khi đó, tôi bỏ lỡ cơ hội thi nghiên cứu sinh, ông ấy còn tìm đến tâm sự với tôi, ông ấy kêu tôi cứ học thử trước đi, còn nói trong tay Thầy có mấy dự án, tôi có thể theo ông ấy.
"Nhưng mà bây giờ học cũng không muộn, em cứ thi điểm cao, phỏng vấn chắc chắn không thành vấn đề." Thầy nói.
"Dạ."
Do dự nửa ngày, Thầy mới hỏi đến chuyện tình cảm của tôi. "Kết hôn chưa?"
"Chưa."
"Vẫn còn sống chung?"
"Không."
Ngược lại Thầy ngẩn người. "Ừ... Vậy một mình em sống ở Thượng Hải chắc hẳn rất khó khăn."
"Cũng tạm ổn, giai đoạn khó khắn đã qua rồi." Tôi nói tiếp. "Bây giờ, em vô âu vô lo, suy nghĩ thoáng hơn."
"Trong lòng thoải mái là được rồi."
Từ lớp bổ túc của Thầy trở về. Tôi đi qua rất nhiều con đường lớn, chúng trông có vẻ xa lạ. Khi chị Hựu Thanh và tôi còn thân thiết, thành phố này vô cùng thân quen đối với tôi. Hiện tại, đã lâu tôi không gặp chị ấy, tôi có cảm giác thành phố này trở nên lạ lẫm.
"Tiểu Hoàn, cậu biết hôm nay mình gặp ai ở buổi hội nghị không?" Trên đường về, Sầm Sầm gọi đến.
"Ai?"
"Hạ Hựu Thanh, Hạ Hựu Thanh cũng có mặt tại buổi hội nghị của các tinh anh trong ngành kiến trúc." Sầm Sầm nói. "Không phải cậu nói chủ nhà cậu có bóng ma với chuyện đó ư?"
Nghe đến tên Hạ Hựu Thanh, tôi bỗng ngẩn ngơ. "À..."
"Tiểu Hoàn..."
"Vậy là tốt rồi." Cổ họng tôi co rút.
Tôi còn tưởng mình có thể giúp chị Hựu Thanh, giúp chị ấy vượt qua "bóng ma" trong lòng, không ngờ đến chị Hựu Thanh đã "vượt qua" được lúc tôi không hay không biết gì. Khi bạn rời xa một người cũng là lúc người đó thay đổi mà bạn không hề hay biết. Chị Hựu Thanh và tôi sắp đi về hai hướng khác nhau rồi ư? Chị ấy trở thành anh tài trong ngành, còn tôi chìm nổi trong cuộc sống tầm thường.
Trước cuộc thi một ngày, màn hình của tôi lóe sáng lên, một tin nhắn weixin.
"Vẫn đang ôn bài à? Không làm phiền em chứ. Ngày mai, em đi thi có cần chị sang đó không?"
Tôi hoảng hốt nhìn khung chat, đúng thật là tin nhắn của chị Hựu Thanh. Trong khoảng thời gian này, bọn tôi đã không còn trò chuyện mỗi ngày, tin nhắn phía trên vẫn là tin chị Hựu Thanh gửi. "Chìa khóa vẫn đặt trong chậu hoa, chị về Mĩ."
Đọc lại tin nhắn của chị Hựu Thanh lần nữa, ngón tay tôi hơi run rẩy.
Em nhớ chị, em muốn gặp chị. "Không cần, cảm ơn."
"Vậy em đừng căng thẳng quá, bình tĩnh." Chủ nhà tiếp tục gửi một tin nhắn động viên tôi.
Tôi không trả lời, chỉ ngắm nhìn những dòng tin nhắn này. Tôi đọc hết lần này đến lần khác, leo lên giường nằm vẫn nắm chặt điện thoại di động áp sát vào tim. Hôm sau, chị Hoan đến đón tôi rất sớm.
Mấy ngày cuộc thi diễn ra, phong độ tôi rất ổn định, không vui mừng không mất mác. Ôn tập lâu như vậy, khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, tôi thở phào một hơi. Chị Hoan xin nghỉ phép mấy ngày để theo tôi đi thi.
"Vậy là ngày mai chuyển nhà hả? Chị sang." Chị Hoan vừa nói, vừa gắp thức ăn cho tôi.
"Giám đốc cứ trốn việc hoài, nhân viên sẽ bất bình."
"Bọn họ biết bà chủ phải chuyển nhà." Chị Hoan giải thích.
Tôi từng đến công ty chị Hoan mấy lần, cũng không ai bày ra, chỉ cần tôi bước vào cửa, bọn họ sẽ gọi tôi là bà chủ. "Chị, chị đừng để bọn họ gọi như vậy, em cảm thấy kì kì."
"Miệng của bọn họ, chị đâu quản được." Chị Hoan mặt mày rạng rỡ nói. "Trong khoảng thời gian này, em có thể thư giãn, chị cũng có thể nghỉ ngơi một chút."
Thi xong, chớp mắt là sắp đến Tết. Đến tháng Giêng, cô chú mời cả nhà tôi ăn cơm. Vừa mở cửa ra, tôi hơi khó xử, chỉ có mỗi gia đình tôi. Nhìn qua giống như... Bữa cơm thông gia...
Cả nhà cô chú rất vui vẻ, sau khi chú hơi say. "Nếu là Tiểu Hoàn, chú rất mừng..."
"Trước đây, Hoàn Hoàn cũng từng bị tổn thương, bọn chú cũng không quá bằng lòng chuyện nó yêu con gái..."
Vẻ mặt mẹ tôi khá khó xử, lại không tiện tiếp lời, bà ấy chỉ có thể nói theo. "Ừ, Tiểu Hoàn cũng bị không ít thương tổn."
"Chị nói xem có phải phong thủy nhà chúng ta có vấn đề không? Đứa trẻ tốt như vậy, hai đứa đều tốt như vậy... Cũng may hiện tại tụi nó..."
"Chú, thật ra chị Hoan và con..."
"Bọn chú hiểu." Chú ấy còn nước mặt nhạt nhòe. "Bọn chú không phản đối các con."
Tôi nhìn chị Hoan đang ngồi bên cạnh, chị ấy rót chén trà cho ba mình. "Ba mẹ, hai người nói gì thế. Hiện tại Tiểu Hoàn và con vẫn chưa yêu nhau."
"Đó là do con chưa chăm sóc tốt người ta. Năm nay đừng bề bộn công tác nữa, ở bên Tiểu Hoàn."
Sau đó khi về nhà, mẹ tôi tạo không gian riêng cho chị Hoan và tôi. Bà ấy mong tôi nói chuyện rõ ràng với chị Hoan.
"Ba mẹ cũng chỉ nói đùa thôi, em không cần để ý bọn họ."
"Em vẫn cảm thấy mình nên nói rõ với cô chú."
Chị Hoan im lặng, cùng tôi sánh vai đi. Men theo sông Trường Giang, gió sông khá lớn, chị ấy tháo khăn quàng cổ của mình ra đeo cho tôi. "Không sao, chị sẽ nói rõ với bọn họ."
"Có phải em là người rất biết cách tổn thương người khác không?"
"Đúng." Chị Hoan ôm vai tôi, chậm rãi nói. "Coi như đây là cái giá chị phải trả vì lúc còn nhỏ chị đã không đáp ứng em đấy."