Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 53: - Bồng kiểu công chúa




Kiểu người không khóc như tôi, một khi khóc sẽ không ngưng được. Bỡ ngỡ nơi đất khách quê người, khi mới vào làm phải cẩn thận dè dặt, người yêu phản bội, sau đó lại bị đuổi khỏi nhà trọ, thất bại nhiều lần trong công việc, đấu đá giữa đồng nghiệp. Mỗi một lần đụng phải những khó khăn này, tôi đều tự an ủi mình, không việc gì, ai cũng sẽ gặp những chuyện như vậy, ai cũng phải đối mặt. Tôi cố gắng dùng những lời khuyên phổ biến nhất để trấn an chính mình, tôi muốn cho những người bên ngoài trường thi thấy được điều đó nhưng kết quả không khả quan cho lắm.
"Còn khó chịu không?" Chủ nhà vuốt gáy tôi, đút tôi thêm một miếng pizza.
Tôi vừa nghẹn ngào vừa cắn pizza, chủ nhà mỉm cười, chị ấy cấm ống hút vào ly nước ngọt cho tôi. "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."
"Em... đã cảm thấy tốt hơn nhiều." Tôi thút thít nói.
"Vậy thì tốt..." Chủ nhà theo sau tôi.
"Có chị... mà vẫn rất khó chịu... Nếu không có chị bên cạnh... em nhất định khóc nữa."
"Ngoan, chị sẽ bên em."
Có chủ nhà ở bên, tôi phục hồi nhanh hơn trước kia, mặc dù tôi sẽ khóc thút thít rất lâu nhưng tôi biết lòng mình đã thoải mái rồi. Trước kia, mỗi khi phải lập kế hoạch, tôi cũng rất khổ sở. Ngoài mặt tôi có vẻ như trời quang thoáng đãng nhưng trong lòng tôi lại có thể nổi gió bão bất cứ lúc nào. Đến tối lúc đi ngủ, chủ nhà thoa tinh dầu an thần cho tôi, chị ấy đổ tinh đầu ra thoa đều trong lòng bàn tay, sau đó thoa lên huyệt Thái Dương của tôi. "Ngày mai em có định xin nghỉ không?"
Tôi lắc lắc đầu: "Năm nay em đã xin nghỉ mấy lần rồi, không thể xin nghỉ nữa."
"Ừ." Chủ nhà rời giường. "Em ngủ trước, chút nữa chị qua."
"Chị, chị tính ngủ chung em hả?"
"Ừ." Chủ nhà mỉm cười. "Chị sợ nửa đêm em đói bụng, khát nước. Không tìm được gì ăn, em lại khóc nữa."
"Vậy em chờ chị, chị qua em mới ngủ tiếp."
"Được, vậy chị tắm nhanh một chút."
Mặc dù tôi muốn chờ chủ nhà ngủ cùng nhưng nằm một mình tôi lại mơ mơ màng màng, có lẽ là do tác dụng của tinh dầu. Tôi cảm giác mình ngủ thiếp đi nhưng lại cảm giác như không ngủ, tôi vẫn còn biết lúc chủ nhà lên giường. Chủ nhà vừa nằm xuống, tôi liền rút vào người chị ấy. Hình như chị ấy có cười một tiếng, vuốt vuốt tóc tôi.
Hôm sau, tôi được chủ nhà đánh thức, chị ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi. "Tiểu Hoàn, rời giường ăn sáng nào."
Sáng sớm chủ nhà đã ra ngoài mua bún gạo. "Chị nghe dì nói, sáng sớm người Hồ Nam thường ăn một bát bún."
"Dạ, sáng nào em cũng ăn bún." Tôi ăn một chút. "Chị, chị ăn chưa?"
"Chị ăn sandwich rồi." Tiếp đó, chủ nhà rót cho tôi một ly nước ép trái cây, đặt bên tay tôi. "Mới ép."
"Em ăn chậm thôi, chút nữa chị đưa em đi làm."
"Giờ này có thể sẽ ùn tắc, em đi tàu điện ngầm nha."
"Được."
Lúc ra cửa, chủ nhà gọi tôi lại, không biết chị ấy lấy từ đâu ra một cây kẹo. Chị ấy nhét cây kẹo vào túi áo tôi. "Khi tâm trạng không tốt nhớ bổ sung thêm đường."
"Cố gắng làm, tan ca chị đón em." Chủ nhà nói.
Tôi gật đầu. "Dạ, em sẽ cố gắng làm việc."
Nghiêm túc y như ngày đầu tiên đi học hứa với mẹ sẽ ngoan ngoãn nghe giảng vậy.
Đôi khi bạn đang tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, khi cúi đầu nhìn xuống thì mặt đất đầy lông gà. Ngày kế tiếp trôi qua cũng không tệ, chẳng qua hết giờ làm tôi bị Giám đốc kêu đi tiếp khách hàng, ông ấy nói là khách hàng cũ có hợp đồng giao cho phòng bọn tôi. Tôi không có ấn tượng tốt đối với vị khách này, lần trước ông ta còn kéo tôi ra hỏi có sắp xếp chỗ phục vụ đặc biệt không.
"Trưởng phòng Triệu đã lâu không gặp, lên chức nha."
"Tổng giám đốc Quách đã lâu không gặp, nhìn chú mặt mày hồng hào, gần đây nhất định là chú phát tài lớn rồi." Trên mặt tôi tươi cười, lặng lẽ rút tay ra.
Vừa vào văn phòng, tay tôi đã bị người này "bóp chặt".
"Đây không phải là Tổ trưởng Tiểu Nguyên à. Ô? Sao tôi nhớ trước đây cậu cũng là Tổ trưởng mà?"
"Trước đó là Phòng Kinh doanh, hiện tại là Phòng Phát triển." Tiểu Nguyên đứng bên cạnh tôi nói.
"Ồ, nhìn như vầy, đúng là Trưởng phòng Triệu không tầm thường nha." Tổng giám đốc Quách này lại bắt đầu dẻo mồm dẻo miệng rồi.
Nói không được mấy câu, Tổng giám đốc Quách đòi đi uống rượu. Người làm ăn lớn tuổi một chút đều thích bàn bạc trên bàn rượu. Uống rượu cũng không phải uống thật, say cũng không phải say thật, mỗi người đều phải giữ đầu óc tỉnh táo trong lúc chén qua chén lại. Tửu lượng của tôi cũng được hình thành từ mấy năm qua, trước kia khi còn đi học tôi chỉ uống một ly là say. Trước khi uống rượu, tôi ăn một ít thức ăn để vững bụng. Uống được nửa chừng, tôi vào nhà vệ sinh uống vài viên RU-21 để giải rượu. Lâu rồi không uống nhiều như vậy, sau khi uống tôi không khó chịu lắm nhưng vẫn có cảm giác chân mềm nhũn. Cò kè mặc cả, bọn tôi uống thêm chút nữa thì lão Tổng giám đốc Quách liền giả say.
Không thỏa thuận được, chỉ có thể đi uống thêm lần nữa. Tôi nhìn Tiểu Nguyên, anh ấy uống đến nổi mặt, cổ đều đỏ bừng, có vẻ anh ấy thật sự say. Cũng đúng, mời một ly anh ấy uống một ly, tôi nhìn mà sợ hết hồn hết vía, sau đó Tổng giám đốc Quách còn khuyên nhủ anh ấy, chỉ sợ anh ấy uống thủng bao tử luôn. Sau khi tiễn Tổng giám đốc Quách đi, Tiểu Nguyên đeo chéo túi xách, ngồi bệt xuống thềm đá.
"Uống vài viên đi, ngày mai sẽ dễ chịu hơn." Tôi mua chai nước, đưa thuốc giải rượu đến trước mặt Tiểu Nguyên.
"Anh muốn say, say rồi sẽ không cần phải suy nghĩ nữa."
Tôi có thể nhìn ra Tiểu Nguyên uống nhiều như vậy là mượn việc công làm việc tư. "Có cần em gọi xe cho anh không?"
"Không cần, em đi trước đi, anh ngồi một chút sẽ về."
Tiểu Nguyên uống ra thế này, tôi cũng không thể bỏ đi. Ngộ nhỡ anh ấy không nghĩ thông, lâm vào bế tắc, leo lên cao nhảy xuống một cái. Những trường hợp như vậy cũng không phải là không có. Rất nhiều người uống say không hề có ý định tự sát nhưng mà mạng sống mong manh như vậy, nó không chịu nổi bất kỳ hành động nông nỗi nào.
"Có phải trong lòng em không còn xem anh là bạn nữa đúng không?" Tiểu Nguyên cúi thấp đầu, say khướt hỏi.
Tôi không nói gì, chỉ vỗ lưng giúp anh ấy dễ thở.
"Anh không cố ý." Tiểu Nguyên ôm mặt mà lầm bầm. "Anh thật sự không cố ý."
"Em hiểu." Thay vì nói Tiểu Nguyên xúi giục Giám đốc, còn không bằng nói ông ấy mượn gió bẻ măng. Giám đốc không có ý định tiếp tục đầu tư cho dự án, ông ấy cần một bậc thang.
"Anh muốn..." Tiểu Nguyên ợ rượu. "Tiền đó, tiền bạc là thứ tốt. Có nó, Tiểu An sẽ không gây gỗ với anh. Có nó, Tiểu An mới ở lại thành phố này.
"Ừm."
"Thành phố này rất tuyệt vời đó, cũng rất náo nhiệt nữa." Tiểu Nguyên lầm bầm xong, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên. "Anh nhất định phải tiếp tục ở lại thành phố này. Anh không thể trở về. Anh nhất định phải ở lại."
Tiểu Nguyên nói thêm mấy lời say. Tôi ngoắc taxi đưa anh ấy về nhà.
Hiện giờ đã khuya lắm rồi, tôi đoán có lẽ Tiểu An sẽ buồn ngủ hay đại loại vậy, không ngờ cô ta vẫn còn đang trang điểm.
"Trưởng phòng..." Tiểu An cắn môi dưới, cô ta trơ mắt nhìn tôi.
"Ừ... Cô có thể gọi tên tôi..."
"Có thể chứ?"
"... Dĩ nhiên có thể." Tiểu An nhìn tôi như vậy khiến tôi hơi lúng túng. Tôi vội vàng đỡ Tiểu Nguyên xuống xe, Tiểu An cứ trơ mắt đứng nhìn chứ không bước đến phụ giúp đỡ anh ấy.
Ngược lại Tiểu Nguyên trông thấy Tiểu An là vươn tay ôm lấy. "Tiểu An..."
"Ừ... Em đây." Tiểu An cẩm thận cái bụng, ôm vai Tiểu Nguyên. Tiểu Nguyên mặc dù say nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm đến đứa con, anh ấy nhanh chóng xoa bụng Tiểu An.
"Tôi về trước."
"Tiểu Hoàn, chị không lên ngồi một chút à?" Tiểu An hỏi.
Có một loại người được voi sẽ đòi tiên, tôi vừa cho phép cô ta gọi tên, cô đã gọi "Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn".
"Không được, tôi đi trước." Tôi nói xong, chui tọt vào xe, cũng không quản xem Tiểu An có thể đỡ nổi Tiểu Nguyên hay không. Hãi thật, tôi thật sợ cái cô Tiểu An này, lần trước cô ta nói bóng gió mập mờ vẫn còn hiện ra trước mắt tôi.
Trước khi uống rượu, tôi có nói chuyện với chủ nhà qua điện thoại, báo rằng có thể tối nay mình không về được. Tôi tưởng là mình sẽ phải uống suốt đêm, không ngờ Tổng giám đốc Quách đó lại giả say. "Tan ca ~ Chị Hựu Thanh ngủ ngon ~"
"Về chưa?" Chủ nhà trả lời. "Em ở đâu, chị đến đón em."
"Em ngồi trên taxi rồi."
"Được, chị chờ em dưới lầu."
"Chị, sao chị vẫn chưa ngủ?"
"A Hiểu hỏi chị vài vấn đề, chị tra tài liệu."
"Tra trễ như vậy?"
"Không việc gì."
Tôi nhìn điện thoại, hiện tại đã là một hai giờ sáng. Nếu là ngày thường, chủ nhà đã ngủ từ sớm. "Ngày mai tra cũng được mà."
"Không làm xong, trong lòng không yên."
Đến dưới lầu, tác dụng chậm của cồn rượu bắt đầu phát tác, sau đó chủ nhà dìu tôi.
"Sếp em cũng thật tình, tại sao lại bắt một cô gái như em đi tiếp khách."
"Không phải, em là Trưởng phòng mà."
"Vậy cũng không được nữa." Chủ nhà thấy tôi đi không vững thì chặn ngang hông bế tôi lên.
Tôi trợn mắt nhìn chủ nhà. Chị ấy trông có vẻ thon gầy, không ngờ chị ấy có thể bồng tôi nổi. Tôi nuốt nước bọt, tim đập thùm thụp, cái này chính là tư thế bồng công chúa trong truyền thuyết ư?
"Ôm chị, coi chừng té."
"Ờ ờ." Tôi vô thức ôm cổ chủ nhà.
"Em còn sức không? Có thể tự mình tắm chứ?"
"Có... có... có thể." Tôi gật đầu, gần như nói cà lăm. Sau khi nói xong tôi lại hối hận, nếu như tôi nói không thể, có khi nào chủ nhà sẽ tắm giúp tôi không đây? Nếu chị ấy tắm cho tôi... tôi có thể thử dùng sắc đẹp... để cám dỗ nha...
"Hả?"
Vô tích sự, tại sao tôi không nói ra được...
"Chị chuẩn bị nước nóng cho em."
"Dạ..."
"Em uống bao nhiêu thế, mặt đỏ cả lên."
"Không nhiều..." Tôi chôn mặt trong lòng chủ nhà. "Em uống rượu... dễ đỏ mặt..."
Chủ nhà chuẩn bị nước nóng xong, kiểm tra độ nóng vừa phải. Tôi ngâm mình trong đó, ngâm đến mơ mơ màng màng, chủ nhà bước vào vớt tôi lên. "Tiểu Hoàn, em ngủ quên à?"
Nhìn chủ nhà, tôi đỏ mặt ngay lập tức. Tôi che cơ thể mình. "Đâu có..."
"Mau đến đây đi, chị đỡ em."
"... Em không mặc gì, hơi... mắc cỡ."
"Vậy em tự bước ra, chị để áo choàng tắm trên giá."
"Dạ... Được..." Không có cách nào, tôi nhát cấy quá, đừng nói là mỹ nhân kế. Ngay cả khỏa thân tôi còn mắc cỡ muốn chết.
Áo choàng tắm của chủ nhà, nếu ngửi kĩ trên đó còn có mùi bạch đàn quen thuộc.