Cuối cùng tôi không có "thiêu hủy" quyển vở tiếng Nhật, nhìn kĩ thì nó cũng không sến súa lắm.
"Con thật sự không ở lại thêm một ngày nữa hả?" Đã đến sân bay nhưng mẹ tôi vẫn còn kì kèo với chủ nhà.
"Con xin công ty..." Tôi chưa nói xong.
"Con không quay về đi làm à?" Mẹ tôi liếc tôi. "Con không về đi làm thì làm thế nào mua nhà, mua xe, cưới vợ đẹp?"
"..."
"Hựu Thanh, con ở lại thêm một ngày đi. Dì còn chưa dắt con đi tham quan một vòng." Tiếp đó, mẹ tôi tiếp tục công cuộc dụ dỗ chủ nhà.
Tôi không chịu được mà liếc mắt. Trước đây, tôi muốn mẹ tôi dẫn tôi vào thành phố chơi để khuây khỏa đầu óc, mẹ tôi ném ngay cho tôi một câu. "Hồi tiểu học, con đi chơi Tết còn chưa đã hả?"
"Con muốn giải tỏa áp lực học tập."
"Mẹ thấy luống hoa trước công viên cũng đẹp đó."
Xem đi, tôi chỉ xứng với luống hoa trước công viên.
"Tiểu Hoàn tiếp đãi con tệ quá rồi, còn dắt con đi ăn mấy cái thứ cau vừng, đậu hủ thúi nữa chứ." Mẹ tôi nói xong còn không quên chém tôi một đao.
"Tốt lắm, con thấy chúng rất đặc sắc." Chủ nhà mỉm cười, chị ấy xoa xoa bả vai tôi, còn vươn tay vuốt vuốt đầu tôi. "Đừng bĩu môi, tạm biệt mẹ đi."
"Tạm biệt mẹ."
"Vẫn là Hựu Thanh hiểu chuyện. Dì với cha nó làm việc ở đây, bọn dì cũng không giúp được gì cho nó, chúng ta chỉ có thể làm phiền con." Mẹ tôi nói. "Con đừng thấy nó lanh lợi mà lầm, đụng chuyện là mặt cắt không còn giọt máu."
"Dạ, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, dì đừng lo lắng."
Mẹ tôi chùi nước mắt. "Có con săn sóc nó, tất nhiên là dì không lo nữa."
Trông dáng vẻ mẹ tôi khóc sướt mướt, tôi có cảm giác như mình không phải đi làm mà là đi xuất giá.
Lên máy bay, chủ nhà kêu tôi ngủ một chút, khi nào đến chị ấy sẽ gọi dậy. Có lẽ là chủ nhà biết tối qua tôi thức khuya tâm sự với cha mẹ.
Bay chỉ hai giờ là đến Thượng Hải, tôi cảm giác như mình chưa ngủ được bao lâu đã đến nơi. Tuy tôi biết là đã đến nhưng đôi mắt vẫn không muốn mở ra. Chủ nhà không kêu tôi dậy, chị ấy chỉ xoa nhẹ huyệt Thái dương giúp tôi. Tỉnh giấc vô cùng nhẹ nhàng, tôi thích cảm giác này ghê. Nếu mỗi ngày tôi đều được ai đó "dịu dàng đánh thức" như vậy thì hạnh phúc biết mấy. "Còn buồn ngủ không?"
"Còn..."
"Chút nữa chị bồng em?"
... Ôi ngượng lắm, chốn công cộng. "Không cần, em đi một chút là tỉnh thôi."
Bước ra khỏi sân bay, một luồng gió lạnh buốt thổi ù đến, tỉnh ngủ. Giám đốc biết tôi đã trở về Thượng Hải nên ông ấy gọi tôi đến công ty ăn trưa, sẵn tiện mở cuộc họp nhanh. Nhà tư bản đấy, bốc lột toàn bộ, một người phải tạo ra giá trị của hai người rưỡi cho ông ấy, phải như thế ông ấy mới không cảm thấy lỗ vốn.
"Không thể xin nghỉ à?"
"Đã dời lại một ngày rồi."
"Ừm. Vậy họp xong, em nhớ tranh thủ ngủ một chút."
"Dạ, được."
Giám đốc cải tổ Phòng phát triển thị trường lần này chủ yếu là vì dự án xây dựng cơ sở hạ tầng bang Florida, nó là một dự án lớn của công ty trong năm nay. Dự án lớn tầm cỡ này bọn tôi có thể gặp nhưng không thể giành, nếu bọn tôi có thể đoạt được thì cả đám có thể sung túc hai năm. Chẳng qua là đất Thượng Hải này, công ty tương tự như bọn tôi, chém bừa một đao có thể gom một bó.
Hôm qua, mọi người đã họp rồi, quyết định bầu tôi làm Quản lý dự án. Tôi nghe kể lại lời của Sếp, mặc dù Trưởng phòng Tiểu Hoàn không biết nhìn xa trông rộng nhưng cô ta vẫn đủ năng lực làm việc đến nơi đến chốn. Tôi có cảm giác chuyện tôi gạt rớt tóc giả của Giám đốc, ông ấy sẽ nhớ kĩ tôi cả đời.
"Chúc mừng nhá." Sau khi tan họp, Tiểu Giản bước đến, chị ấy lén lút nắm ngón tay tôi. "Dự án này rất béo bở."
"Đồng chí Tiểu Giản, cô đang dụ dỗ tôi phạm pháp phải không." Tôi giả giọng điệu của Sếp, ông ấy rất thích kêu bọn tôi là đồng chí gì đó, ví dụ như đồng chí nhỏ, nữ đồng chí.
"Chết tâm đê. Phát tài đừng quên chị đó."
"Em làm sao phát tài bằng chị." Tôi coi newfeed của Tiểu Giản, bạn trai chị ấy vừa tặng nước hoa, vừa tặng túi xách hàng hiệu. Những thứ đó quả là đúng ý chị ấy.
"Ô? Tiểu Hoàn, rốt cuộc em cũng mua quần áo mới rồi."
Kể từ khi tôi bắt đầu tiết kiệm từ năm ngoái, tôi hiếm khi dạo phố. Tiểu Giản thấy thế thì hét vào tai tôi. "Tiểu Hoàn, những thứ này chắc chắn là mua bằng tiền thưởng một tháng trước. Đáng sợ, em ghê thật."
"Mua bên nhà em đó, chính tay chủ nhà chọn cho em đấy." Tôi bổ sung.
"Em được lắm. Không phải lúc đi em còn nói là mình cô đơn, cô đơn chiếc bóng, vậy cộng thêm cái bóng là ba người hả?" Nói lung tung xong, Tiểu Giản lại cong cong hai ngón tay cái, cười mờ ám. "Vậy là hai người..."
"Này, chị tưởng tượng xa quá rồi đó." Tôi giải thích. "Em ở nhà, trong vòng tay của cha mẹ."
"Em hòa giải với cha mẹ rồi hả?"
"Hòa rồi."
"Đúng là chuyện vui kéo đến liên miên, giờ chỉ còn thiếu động tĩnh của chủ nhà em thôi."
"Chị đừng nhắc,[I] phúc bất trùng lai*[/I], em lo lắm." Tôi chợt nhớ đến phản ứng của chủ nhà hai ngày trước, tôi vẫn còn sợ hãi trong lòng. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng lo sợ như vậy. Lo lắng người đó không để ý đến bạn, giận bạn.
*May mắn không đến hai lần.
"Tiểu Hoàn, em như vầy là không ổn, em hạ thấp bản thân quá." Tiểu Giản nói. " Mặc dù em biết điều kiện của chủ nhà nhưng dù sao em cũng không nên nghĩ đến. Em càng nghĩ đến sẽ càng vướng tay vướng chân. Em nhìn chị xem, điều kiện của chị còn thấp hơn em."
"Chị có bản lĩnh hơn em."
"Câu này là em châm biếm chị phải không. Hai người chúng ta, ai có bản lĩnh, năng lực hơn hả? Em đó."
"Nhưng mà tình yêu đâu có dựa vào năng lực làm việc."
"Điểm này thì em nói đúng." Tiểu Giản nói: "Em phải lấy sự tự tin trong công việc ra đối phó với những việc em ứng phó không được. Cho đến bây giờ, chị chưa từng thấy em gõ [I]Minh Kim*[/I] thu binh trước bất kì dự án nào"
*Một dụng cụ để tạo ám hiệu trong chiến tranh.
"Được. Em sẽ suy nghĩ đề nghị của chị."
"Nghĩ cho kĩ đi."
Nghĩ là một chuyện, làm được hay không vẫn còn phải phụ thuộc vào tính cách. Bản tính tôi nhút nhát quá thể, thật sự là không làm nên trò trống gì. Tiểu Nguyên thường chê Tiểu Giản có vẻ ham hư vinh nhưng tôi thật sự rất ngưỡng mộ chị ấy. Tiểu Giản biết chị ấy muốn gì, sau đó tự mình giành lấy. Còn tôi ngay cả mình thích gì cũng không biết, tính tình lại thụ động, từ bé đầu óc đã không nhạy bén.
Đến chiều không có việc gì làm, tôi vào phòng nghỉ để ngủ. Tối nay còn một cuộc họp, tôi thân là "Quản lý dự án" nhất định phải giữ vững trận địa đến cuối cùng. Cuộc họp kéo dài lê thê, bọn tôi họp xong đã hơn tám giờ tối rồi.
"Tiểu Nguyên, anh và bạn gái bé bỏng tiến triển đến đâu rồi?"
Mặt Tiểu Nguyên phơi phới nhưng anh ấy vẫn khoát tay. "Bây giờ em ấy vẫn chưa phải bạn gái anh."
"Hôm nay cũng được đó." Tiểu Giản tựa lên vai tôi, chị ấy dùng ngón trỏ chỉ Tiểu Nguyên. "Khao mau, anh không trốn được nữa đâu."
"Anh khao, anh khao. Hai em thì ăn được bao nhiêu."
Bọn tôi ngồi trong quán ăn khuya, Tiểu Giản và Tiểu Nguyên liều mạng uống rượu. Cuối cùng tôi phải gọi đồng nghiệp đến đưa Tiểu Nguyên về.
"Chị là con gái, đọ uống rượu với Tiểu Nguyên làm gì chứ?" Tôi đỡ Tiểu Giản, dìu chị ấy đến nhà trọ của công ty. Căn hộ của Tiểu Giản đến hạn đóng tiền, gần đây chị ấy luôn ở nhà bạn trai, nếu là bình thường thì chị ấy sẽ đến đây."
"Ngàn vàng cũng khó mua được hứng thú của chị đây." Chất cồn trong người Tiểu Giản phát tác, chị ấy khua tay loạn xạ.
"Chị vui, chị vui." Tôi đi có phần xiêu xiêu vẹo vẹo. Tiểu Giản cao hơn tôi, hiện giờ chị ấy còn đang mang giày cao gót, tôi cố hết sức mới đỡ nổi chị ấy.
"Chị không vui." Tiểu Giản bỗng yên tĩnh lại. "Không vui"
"Tiểu Giản?"
Chị ấy không nói tiếp.
Tiểu Giản say thế này, tôi cảm giác bản thân không thể bỏ đi. Thời sự thường có tin nhân viên trí thức sau khi say rượu thì đột tử tại nhà.
"Em không về à?"
"Dạ, đồng nghiệp em bị say, em định ở lại chăm sóc chị ấy."
"Vậy em nhớ chú ý nghỉ ngơi, em vừa xuống máy bay sáng nay."
"Không việc gì. Trước đây em bay tuyến quốc tế xong còn đi khảo sát công trường."
"Em giỏi, được chưa?" Chủ nhà đành cười, sau đó chị ấy nói khẽ. "Sau này em phải chú ý sức khỏe, đừng khiến người khác đau lòng."
"Dạ, bọn em ngủ liền."
"Đừng bấm điện thoại đó."
Bị phát hiện, tôi le lưỡi. "Không bấm."
"Ngoan, em tắm đi rồi ngủ một giấc."
Tôi tắm cho Tiểu Giản sạch sẽ xong, lại vọt vào tự tắm, xong xuôi hết đã là rạng sáng.
Tiểu Giản đã ngủ say rất yên ổn, tôi đắp lại chăn cho chị ấy.
Sáng sớm, tôi nghe thấy tiếng quần áo ma sát nên tỉnh dậy, có người ngủ bên cạnh tôi không thể ngủ sâu. Tôi chống người ngồi dậy, dụi mắt, nhìn thấy Tiểu Giản đang ôm quần áo nhón chân, hình như chị ấy muốn lén đi ra ngoài.
Dáng vẻ của Tiểu Giản, tôi cảm thấy lúc này chị ấy giống như "nữ bạc tình" sau "giây phút truy hoan"*?
*Trích từ bài thơ Lãng Đào Sa của Lí Dục đời Bắc Tống
"Tiểu Giản... Em..." Tôi cắn môi.
Tiểu Giản ngay lập tức suy sụp, chị ấy nắm chặt cổ tay đang run run. "Sáng nay chị thức dậy thì cảm giác cổ tay không còn sức nữa."
"Tối hôm qua chúng ta... Chị và em..." Tôi ôm mặt.
"Tiểu Hoàn, em đừng khóc mà... Chị có lỗi với em... Trước đây chị không có hiểu rõ tính hướng của bản thân."
Hả? Gì? Tính hướng? Chuyện này có vẻ nghiêm trọng, tôi lập tức ngẩng đầu lên. "Thật ra ngày hôm qua..."
"Em đừng nói nữa." Tiểu Giản ném quần áo lên giường, nắm đầu vai tôi. "Chị sẽ chịu trách nhiệm. Đến đây, hôn, hôn một cái..."
Tôi hấp tấp chắn mặt Tiểu Giản lại. "Chị, em sai rồi, em không nên nói giỡn với chị..."
"[I]Quỷ nhỏ*[/I], em mà không biết dừng đúng lúc, xem chị đây trừng trị em thế nào."
*小婊砸: một từ chữi bậy nhưng thường là người lớn tuổi mắng mấy đứa nhỏ. Kiểu như mắng yêu. (Chỗ này mình edit bừa)
"Đừng, đừng mà..."
Tiểu Giản nói vừa rồi chị chỉ định cầm quần áo đi tắm, không ngờ tôi có phản ứng như vậy cho nên chị ấy mới phối hợp với tôi. Gái thẳng thật đáng sợ.
Buổi sáng, tôi gặp Tiểu Nguyên, anh ấy đang ấn ấn đầu mình, có lẽ chưa tỉnh rượu. "Đúng là không thể uống rượu với Tiểu Giản, bình thường em ấy tiếp bao nhiêu là Sếp lớn, anh làm sao có thể uống lại em ấy."
"Uống chết anh đi." Tiểu Giản trừng Tiểu Nguyên.
"Ơ? Mắc mớ gì sáng ra em đã trù éo người khác chứ?" Tiểu Nguyên chọc ghẹo nói.
Tiểu Giản liếc mắt, giày cao gót nện vô cùng mạnh "cọc cọc cọc".
"Em ấy ăn trúng thuốc nổ hay là chưa tỉnh rượu vậy?" Tiểu Nguyên hỏi tôi.
"Anh nói một cô gái như vậy, dù là ai cũng không vui thôi." Tôi giải thích.
"Nhưng em ấy là Tiểu Giản mà..." Tiểu Nguyên lầm bầm.
Tôi nhìn Tiểu Giản càng đi càng xa, sau đó tin tức Tiểu Giản sắp nghỉ việc truyền đến.