Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 35: - Hòa giải




Lòng tôi tràn đầy mất mác, dứt khoát quay về Thượng Hải. Nhưng khi tôi mở cửa căn hộ, trông thấy một dáng người thân quen khiến tôi nhất thời cứng đờ tại chỗ.
"Tiểu Hoàn." Người đó bước đến.
"Mẹ..." Cổ họng tôi khẽ động, lặng nhìn mẹ đứng ở cửa. "Mẹ... đến à."
Tôi nhìn mẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn chủ nhà.
"Dì tìm đến đây, dì rất nhớ em." Chủ nhà giải thích, sau đó chị ấy kéo tôi vào.
"Có phải lần trước con trở về không?" Cánh môi dưới của mẹ run run, giọt nước mắt lăn dài trên vành mắt. "Mẹ rõ ràng nhìn thấy con, ba con còn la mẹ hoa mắt, mắng mẹ mê sảng... Mẹ chắc chắn mẹ thấy con."
Tôi cúi đầu. "Mẹ, có chuyện gì, chúng ta về..."
"Con vẫn còn hận chúng ta sao, trở về cũng không muốn ghé thăm chúng ta?" Giọng nói mẹ run run.
"Dì, Tiểu Hoàn, em ấy rất nhớ hai người." Chủ nhà nói. "Chẳng qua khi đó có việc không tiện ghé thăm."
Tôi cúi thấp đầu, tôi biết chủ nhà đang nói đỡ cho mình. Lần trước, bọn tôi đi tìm Sầm Sầm, khi nhìn thấy mẹ là tôi cố ý tránh.
Tôi sợ. Tôi chính là người như vậy. Miệng cọp gan thỏ, đụng phải chuyện của bản thân chỉ biết làm rùa đen rụt đầu.
"Tiểu Hoàn, nếu hôm nay mẹ không đến tìm con, có phải con định không liên lạc với bọn ta, cũng không trở về nhà?"
"Không phải vậy..." Tôi cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. "Con..."
Đầu lưỡi tôi không thể chuyển động khi nhìn đến nét mặt khổ sở của mẹ. Chủ nhà vỗ nhẹ bả vai tôi, sau đó chị ấy rời khỏi, nhường không gian cho mẹ và tôi.
Mẹ tôi lau khóe mắt, bà ấy bước đến nắm chặt tay tôi. Tôi như đứa trẻ làm sai chuyện. Đứng trước mặt mẹ, tôi không dám ngẩng đầu lên.
"Sao con lại gầy như vậy? Tề Tiêu đâu?"
"Cô ta và con chia tay rồi."
"Chia tay?" Mẹ nắm chặt tay tôi. "Cô ta chia tay con?"
"Cô ta có bạn gái mới."
"Mẹ dẫn con đi tìm cô ta, trước kia cô ta còn quỳ xuống thề thốt với bọn ta..."
"Mẹ..." Giọng của tôi run lên. Người nhà mãi mãi là như vậy, dù bạn đúng hay sai, họ sẽ luôn ra mặt vì bạn. "Con... bây giờ con không thích cô ta nữa."
"Giờ phút này mà con còn che chở cho nó? Sợ mẹ làm phiền nó?"
"Không phải, con đập vỡ cửa sổ nhà cô ta."
Mẹ tôi há hốc miệng. "Đập cửa sổ?"
"Đúng là thứ không biết xấu hổ, khốn nạn. Lúc trước, nó còn thề thốt với chúng ta là sẽ chăm sóc con cả một đời, cả đời của nó ngắn như vậy hả, bà già này còn tác thành cho nó." Dường như mẹ tôi sắp nổi trận lôi đình.
Tôi vội ôm eo mẹ, áp mặt vào tấm lưng mẹ, không để cho mẹ phá cửa ra ngoài. "Mẹ, con ở Thượng Hải này rất kém cỏi. Nếu mẹ ngồi tù, con không có đủ mối quan hệ để cứu mẹ ra."
"Nếu kém cỏi như vậy, tại sao con không về nhà?" Mẹ tôi quay đầu, cơn sóng trách đổ ập về phía tôi. "Cha và mẹ cứ nghĩ con ở Thượng Hải ăn ngon mặc ấm, ai nào ngờ bây giờ đến nhà cũng là ở nhà mướn. Người ta nán lại thành phố náo nhiệt này đều là những người vướng bận gia đình, có đôi có cặp, còn cẩu độc thân* một thân một mình như con ở lại đây làm gì?"
*Ngôn ngữ mạng, ám chỉ người độc thân.
Mẹ tôi nói xong, tôi òa khóc. "Mẹ đừng nói nữa, con khóc rồi này?"
"Từ chức, về nhà."
"Cha tha lỗi cho con rồi hả?"
"Không cần quan tâm ông ấy. Ông ta chỉ biết giận dữ, mẹ xem thử ông ấy dám đuổi con đi không."
"Con không muốn cha và mẹ bất hòa..."
Mẹ liếc tôi. "Con làm còn ít hả? Lúc trước, con đậu trường đại học rách nát kia, cha con bắt con học lại, chính là mẹ ngăn cản."
"Vào đại học, con ăn không ngồi rồi, cha con định cho con theo anh Đường lập nghiệp, cũng là mẹ thương con, từ chối cho con."
"Chúng tôi cưng cô, chiều cô, chính là để cô vong ân phụ nghĩa, cắn bọn tôi ấy à?" Mẹ tôi nhéo nhéo mặt tôi.
"Mẹ... con sai rồi..." Tôi đau đến bật khóc.
Mẹ tôi thở dài một hơi, buông tay ra. "Trên đời này, không có cha mẹ nào bỏ con được."
"Con muốn về nhà." Tôi bụm gò má. "Nhưng mà con sợ cha mẹ không cần con nữa."
"Về nhà với mẹ đi, thành phố lớn này khó sống lắm. Từ nhỏ con đã không có chí hướng gì, cha mẹ cũng không trông mong con thành rồng thành phượng."
"Ưm... thành phố này, con lăn lộn rất vất vả, có đôi khi con cũng nghĩ đến rời khỏi. Nhưng bây giờ con đã khá hơn nhiều, con bỏ ra quá nhiều ở thành phố này, con không cam tâm cứ như vậy mà rời đi."
Mẹ tôi nói. "Tuổi con còn trẻ, không đụng tường Nam không quay đầu*. Cha mẹ chỉ hi vọng con gặp khó khăn, đừng dồn nén trong lòng. Thỉnh thoảng thì điện thoại cho cha mẹ, ngày nghỉ thì về thăm nhà. Kinh nghiệm cả đời của cha mẹ chia sẻ với con, có lẽ chúng cũng có thể giúp ích cho con."
*Tường Nam là một kiểu kiến trúc truyền thống thời Hán. Nhà giàu có thời đó sẽ xây một bức tường trước cửa để che chắn tránh cho thiên hạ dòm ngó vô nhà, khi muốn ra ngoài họ phải đi luồn qua hai bên trái phải của bức tường. Câu này tương đương với câu "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".
"Mẹ..."
"Được rồi. Mẹ lì xì cho con." Mẹ tôi lấy bao lì xì ra từ trong túi xách. "Mừng tuổi mẹ đi."
"Mẹ, chúc mẹ năm mới vui vẻ."
"Có con mới là vui vẻ, mới là sum vầy."
Cơm tối mẹ tôi đích thân xuống bếp, bà ấy nói là để cảm ơn chủ nhà chăm sóc tôi, bà cũng không cho tôi vào bếp, bắt tôi ở ngoài phòng khách nói chuyện với chủ nhà.
"Xử lý công việc như thế nào?" Chủ nhà hỏi.
"Dạ..." Tôi hồi tưởng lại, trước đó tôi đi chặn đường bậc thầy H Z cho nên tôi đã nói dối với chủ nhà là mình đi Mĩ công tác. "Gặp được, chỉ là chưa có thỏa thuận được."
"Công ty của em cũng thiệt tình, tại sao đầu năm còn bắt em đi công tác."
"Chị Hựu Thanh, em có việc..."
"Hựu Thanh, Tiểu Hoàn, đến ăn cơm nào."
Tôi phải nói với chủ nhà thế nào đây? Nếu chị ấy biết tôi lén lút đi gặp thầy H Z, chị ấy có tức giận hay không?"
"Em đi gặp thầy?" Tôi còn chưa nói với chủ nhà, Kỳ Nhu đã biết chuyện tôi đến gặp bậc thầy H Z.
"Cũng có bản lãnh đó." Kỳ Nhu gửi một icon cười mỉm. "Đúng là bị em điều tra ra không ít chuyện, sức mạnh tình yêu?"
Tôi suy nghĩ. Trên bàn phím gõ ra hai chữ "Tần Duy", tôi cảm thấy hai chữ này chính là một "quả bom", tôi có nên ném "quả bom" này ra không?
"Em còn biết gì nữa?"
Tôi xóa "Tần Duy" đi. "Chị cố tình."
"Sao?"
"Chị lúc nào cũng nói úp mở, rõ ràng chị muốn giúp chị Hựu Thanh."
"Nói giúp thì hơi quá, tôi chỉ cảm thấy tức giận khi nhìn dáng vẻ hiện nay của cô ta." Kỳ Nhu tiếp tục gửi tin nhắn đến. "Vừa lúc tôi đang ở Thượng Hải, ra ngoài uống ly cà phê?"
Khi tôi đến, Kỳ Nhu đã đến rồi. Chị ta mặc áo khoác màu xanh thẫm, tay cầm ly cà phê, vẫy vẫy tay với tôi.
"Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ."
Trên người Kỳ Nhu có mùi hương quen quen. Tôi nhìn chị ta thờ ơ, lên tiếng trước. "Chị muốn nói gì?"
"Uống cà phê mà thôi."
Một lát sau, Kỳ Nhu lại lên tiếng. "Em biết khách thuê trước của Hạ Hựu Thanh là ai chưa?"
Chị ta vừa nhắc đến, tôi bỗng nhớ đến mùi hương trên người chị ta...
Năm ngoái khi tôi vào thuê phòng, trên ban công còn sót lại hương liệu. "Là chị hả?"
"Là tôi." Kỳ Nhu cười cười. "Chà, xem ra làm chuyện gì, cũng cần có duyên."
"Tôi ở đối diện cô ta lâu như vậy, tình trạng cô ta không chuyển biến chút nào. Vậy mà tôi vừa đi, em chuyển đến, cô ta có phản ứng ngay." Kỳ Nhu nói mấy câu tôi không hiểu gì cả.
"Cô ta và tôi biết nhau lâu rồi, tôi cũng đã thấy qua dáng vẻ cáu kỉnh của cô ta. Nhất định là cô ta chưa từng nổi giận với em chứ gì?" Kỳ Nhu nhấp một ngụm cà phê. "Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không thích Hạ Hựu Thanh."
Mười ngày nghỉ tết trôi qua rất nhanh.
"Ồ, Tiểu Nguyên, em thấy anh bước chân nhanh như gió, tâm trạng tốt nha." Tiểu Giản cười cười.
"Cũng không tệ lắm." Tiểu Nguyên cười mỉm, vịn cà vạt của mình ngồi xuống. "Còn em? Ăn Tết thế nào?"
Tiểu Giản chỉ chỉ mặt mình. "Anh xem, ông nội, bà nội ép ăn, em cảm giác như mình vừa tiêm vài mũi axit hyanuloric*."
*Chất dưỡng ẩm, giúp da mặt săn chắc, căng. (Thiệt không thì mình không biết.)
"Mỗi kì nghỉ lễ đều tăng cân, ngó xuống cân đã tăng ba kg rồi." Tiểu Giản lại đổi tư thế ngồi. "Tiêu rồi, em cảm giác quần áo chật hết."
Tôi uống nước, vừa đặt ly xuống, giám đốc đã bước vào. "Đến đủ hết chưa?
"Đủ. Chúc sếp năm mới vui vẻ."
"Ừ, mọi người cũng vậy." Giám đốc ngồi xuống. "Kế hoạch đầu năm, ai nói trước."
Mọi người báo cáo xong, giám đốc lại tuyên bố về điều chỉnh nhân sự, công ty sẽ có sự thay đổi lớn về nhân sự. Quyết định nhanh chóng được đưa ra, đến buổi chiều công ty như ong vỡ tổ, tất cả mọi người chen chúc nhau dưới bảng thông báo.
"Thực tập sinh đông như vậy, không giảm biên chế là may rồi." Tổ phó phòng kinh doanh nói.
Tổ phó phòng kinh doanh là quản lý trực tiếp của cô bé kia, mặt em ấy đầy lo lắng đứng sau lưng Tổ phó.
"Sếp chưa hề nói giảm biên chế, anh đừng tung tin vịt nha." Tiểu Nguyên tiến đến, anh ấy là tổ trưởng phòng kinh doanh.
"Nếu phòng phát triển thêm một tổ nữa thì coi như Tổ trưởng Triệu thăng chức, Trưởng phòng không phải cô thì còn ai vào đây nữa chứ." Tổ phó chọc ghẹo nói.
Bộ phận phát triển là phòng ban mới, chỉ có một tổ duy nhất.
Lúc này Tiểu Giản đi ra, chị ấy dán thông báo điều chỉnh trên bảng thông báo, có hai tờ.
"OMG, Tổ phó, miệng anh linh thật đó." Có người trêu ghẹo Tổ phó phòng kinh doanh. "Trưởng phòng Triệu, phải khao nha."
Tôi nhìn tờ thông báo. Quả nhiên là bộ phận phát triển chia thành hai tổ.
Tổ phó phẫn nộ cười. "Đúng vậy... Trưởng phòng Triệu phải mời khách nha."
Sắc mặt Tiểu Nguyên có chút biến sắc. Anh ấy không ồn ào như những người khác, anh ấy được điều đến tổ hai của phòng phát triển, trở thành tổ trưởng của tổ hai.
Công việc năm ngoái, có thể xem như Tiểu nguyên và tôi kề vai tác chiến, đặc biệt là hạng mục bang Florida.
"S! Trưởng phòng Triệu." Tiểu Giản ôm đầu vai tôi. "Sau này nhớ chiếu cố chị em nhiều nha."
Khi Tiểu Giản và tôi đến phòng nghỉ ngơi, Tiểu Nguyên cũng ở đó. Anh ấy cầm điện thoại di động ngồi trên ghế sofa, mặt mày hớn hở.
"Tiểu Nguyên, anh còn chưa nói với bọn em, nghỉ tết anh gặp được chuyện vui gì vậy."
Tiểu Nguyên nhìn Tiểu Giản, anh ấy lại quay sang nhìn tôi. "Chào Trưởng phòng Triệu..."
"Anh đừng chọc em, bây giờ là giờ nghỉ giải lao." Tôi thấy tâm tình Tiểu Nguyên không tệ, tôi mới thở phào.
-----------------
Tại sao post trong wed font chữ thấy bình thường, mà vào đây thì chữ thành thế này, ko hiểu luôn :(