Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ

Chương 57: Chương 57







Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 57: Tống Giai nhỏ
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm by Jiuzhaigou
Nguồn: Mê Truyện
- Ngô Lượng, anh không cố gắng làm việc, chạy đến chỗ tôi làm gì?
Xưởng trưởng Lý nghiêm mặt nói. Ông ta thực sự nhìn Ngô Lượng không vừa mắt. Từ sau khi Ngô Lượng làm phản, cùng người ngoài trộm đồ trong nhà xưởng, xưởng trưởng Lý cũng đã chịu y đủ rồi. Nếu không phải Ngô Lệ cầu xin, ông ta sẽ tuyệt đối không giữ Ngô Lượng ở lại.
- Xưởng trưởng, tôi biết, tôi biết ngày đó là tôi hồ đồ, nhưng hiện tại Ngô Lượng tôi đã hoàn toàn hối cải để làm một con người mới! Trời đất chứng giám, hôm nay tôi qua đây, là muốn nói cho xưởng trưởng biết một chuyện vô cùng quan trọng!
Ngô Lượng rất mặt dặn mày dày vươn tay chỉ lên trời thề thốt.
- Nói!
Xưởng trưởng Lý rất không kiên nhẫn nói.
- Xưởng trưởng Lý, ngay vừa rồi, trong xưởng đã xảy ra đánh nhau có vũ khí!
Ngô Lượng cố ý nói cho chuyện trở nên nghiêm trọng một chút.
- Dùng vũ khí đánh nhau? Xảy ra chuyện gì vậy?
Là một ông chủ, khi phát sinh ra chuyện như vậy, tất nhiên ông ta vô cùng coi trọng.
- Đúng vậy, xưởng trưởng, ông không phát hiện sao? Lúc nãy, trên mặt đất nằm la liệt bao nhiêu người, máu chảy thành sông. Ngay cả cảnh sát cũng bị kinh động!

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngô Lượng, nói trọng điểm đi!
Xưởng trưởng Lý không kiên nhẫn nói.
- Xưởng trưởng, đều là do tên Lăng Phong kia. Không ngờ hắn dám chủ động trêu chọc Báo Tử! Xưởng trưởng. Khẳng định ông cũng biết, Báo Tử là nhân vật thế nào. Ở trong vùng chúng ta, vẫn tồn tại hai thế lực xã hội đen là Hùng trọc và Báo Tử. Mặc kệ nói thế nào, hai thế lực này đều không phải là người chúng ta có thể trêu chọc chống lại được! Ông nói xem, tên Lăng Phong này lúc trước vừa mới nảy sinh mâu thuẫn với Hùng trọc, khiến Hùng trọc dẫn theo người đến xưởng gây sự. Kết quả, mấy thành viên của đội bảo vệ chúng tôi đều bị thương! Ngay cả đội trưởng như tôi vì bảo vệ cho thành viên trong đội mình, cũng bị thương không nhẹ! ông nói xem, vừa mới yên tĩnh được vài ngày, không ngờ hắn lại đi trêu chọc Báo Tử. Cả hai thế lực hắn đều trêu chọc. Như vậy không phải hắn đã mang phiền phức tới xưởng chúng ta sao?
Ngô Lượng rất mặt dặn mày dày thở dài nói.
Xưởng trưởng Lý rất khinh bỉ liếc mắt nhìn Ngô Lượng một cái. Tuy rằng ông ta không biết gì về chuyện hôm nay. Nhưng lần trước, khi Hùng trọc đến gây sự, ông ta vẫn có chút chú ý. Dù sao lúc đó ông ta còn không biết Lăng Phong có thể giải quyết được việc này hay không, cho nên ông ta vẫn đặc biệt coi trọng tên Hùng trọc này! Cho nên trong chuyện này ông ta là người hiểu rất rõ. Thấy Ngô Lượng không biết xấu hổ tự dát vàng lên mặt mình như vậy, trong lòng xưởng trưởng Lý thực sự cười nhạt! Sự chán ghét của ông ta đối với Ngô Lượng cũng tăng thêm vài phần!
- Được rồi, Ngô Lượng. Nói một chút về chuyện xảy ra hôm nay đi!
Xưởng trưởng Lý trực tiếp nói.
Ngô Lượng nhìn thấy vừa rồi mình tranh công không có tác dụng, nhưng cũng chưa chết tâm, rất giận dữ nói.
- Xưởng trưởng, ngay vừa rồi, Báo Tử dẫn theo một đám người, nhìn thoáng qua cũng có tới mấy chục tên côn đồ. Người nào người nấy trong tay đều cầm dao sáng loáng, lập tức chặn ở cửa lớn. Bọn họ ai cũng hung thần ác sát hùng hổ làm ầm lên là muốn tìm Lăng Phong! Lúc ấy tôi đang gác, vừa nhìn cảnh tượng này còn phải sợ sao? Tuy rằng tôi cùng Lăng Phong có chút va chạm, nhưng dù sao cũng đều là đồng nghiệp! Thời điểm mấu chốt, chúng ta nhất định phải cùng nhau đối phó với người ngoài! Vốn dưới sự hòa giải của tôi, Báo Tử gần như đã hết giận! Chỉ có điều, lúc đó Lăng Phong lại tới nói vài lời hay ho. Cho Báo Tử đã bước xuống một bậc, cho dù suy nghĩ thấu triệt chuyện này! Nhưng Lăng Phong, ôi, dù sao cậu ta cũng là một người trẻ tuổi, sĩ diện, chính là không chịu cúi đầu. Kết quả, mặt tôi cũng không dùng được nữa. Báo Tử nổi cơn thịnh nộ! Ôi, kích động, người trẻ tuổi kích động liền ra tay! Tôi thừa nhận, thân thủ của Lăng Phong thật sự là rất giỏi, nhưng Lăng Phong không hiểu chuyện, sao Dương Hùng cũng có thể không hiểu chuyện chứ? Không ngờ anh ta lại đi theo Lăng Phong làm loạn! Đây không phải là cố tình gây chuyện sao? Trêu chọc gây phiền toái cho nhà xưởng thì thôi đi! Kết quả, hai người còn làm lớn chuyện tới như vậy. Không chỉ đánh thương đám đàn em của Báo Tử, còn uy hiếp Báo Tử, gọi cảnh sát tới, khiến mặt mũi Báo Tử hoàn toàn không còn! Xưởng trưởng, ông nói xem chuyện như vậy Báo Tử sao có thể dễ dàng dừng tay chứ?
Tuy rằng trong lòng xưởng trưởng Lý có chút kinh ngạc, biết Ngô Lượng thổi phồng sự việc lên rất nhiều, chỉ có thể tin được một chút. Nhưng thực tại chỉ một nửa sự thật này, cũng khiến xưởng trưởng Lý nhát gan sợ phiền phức này choáng váng không nhẹ. Sắc mặt ông ta liền biến đổi.
- Ngô Lượng, chuyện thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
- Lại không phải sao? Xưởng trưởng! Chuyện này có thể sẽ mang phiền phức tới cho xưởng chúng ta. Ôi, sẽ là phiền phức không nhỏ đâu! Xưởng trưởng, ông phải thật cẩn thận đấy!
Ngô Lượng tiếp tục lớn tiếng đe dọa.
Xưởng trưởng Lý thật sự bị dọa, run rẩy ngồi trên ghế của mình, đốt một điếu thuốc lá, sắc mặt âm tình bất định!
- Ngô Lượng, anh ra ngoài trước đi. Chuyện này, tôi sẽ định đoạt sau!
Ngô Lượng rất hài lòng khi thấy vẻ mặt xưởng trưởng Lý như vậ biết xưởng trưởng Lý đã bị mình hù dọa sợ chết khiếp. Vì thế y rất thức thời không tiếp tục ép tiếp. Y biết, xưởng trưởng Lý này nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho Lăng Phong! Mục đích của mình coi như đã đạt được!
- Xưởng trưởng, vậy tôi cáo từ trước!
Ngô Lượng cười âm hiểm cúi người.

- Được, anh ra ngoài trước đi!
Xưởng trưởng Lý phất phất tay.
************************************************** **************
Buổi tối, sau giờ tan tầm, xưởng trưởng Lý vốn muốn tìm Lăng Phong nói chuyện một chút, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù sao hiện tại ông ta cũng không muốn Lăng Phong rời đi. Chưa đến lúc thật sự bị bất đắc dĩ, ông ta thật sự không muốn vứt bỏ chiếc mũ bảo hiểm này.
Nhưng sau giờ tan tầm, khi xưởng trưởng Lý đến văn phòng tìm Lăng Phong, Lăng Phong đã đi mất. Điều này khiến xưởng trưởng Lý thầm lo lắng không yên, suy đoán càng nhiều. Hơn nữa Ngô Lượng nói có phần rất thật. Xưởng trưởng Lý lại trực tiếp liên tưởng, nhất định là Lăng Phong biết mình gây ra chuyện lớn, đã bỏ trốn! Kể từ đó, trong lòng xưởng trưởng Lý, dường như càng thêm tin tưởng, cảm giác được chuyện này thật sự vô cùng nghiêm trọng!
Kỳ thật lúc này Lăng Phong và Dương Hùng cầm theo một bình đựng thức ăn nóng. Hắn đã giả vờ là mình muốn ăn, bảo nhà bếp của xưởng đặc biệt hầm một bát canh cá chuối, có lợi cho việc khôi phục vết thương, đưa vào cho Tống Thiên đang ở bệnh viện trong dưỡng thương!
Khi tới bệnh viện, hắn phát hiện có một cô gái mi thanh mày tú, đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Tống Thiên!
Lăng Phong miệng rộng vừa vào tới cửa phòng đã trực tiếp kêu lên.
- Chà, anh Tống. Thật sự không nhận ra anh lại lợi hại như vậy. Anh mới ở bệnh viện có mấy này, đã có một cô gái thanh tú xinh đẹp tới đây rồi! Mau truyền thụ kinh nghiệm cho anh em một chút. Rốt cuộc anh làm thế nào mà kéo được cô ấy đến vậy? Thật giỏi cho anh, chỉ dựa vào tay súng cũng có thể thỏa mãn được nhu cầu nhất định của anh em!
Lăng Phong chỉ lo nước miếng bay tứ tung kêu lên, không hề để ý tới Tống Thiên đang trợn trừng hai mắt nhìn hắn, tay còn chuẩn bị nắm lấy bình tiếp nước liều mạng với hắn!
Dương Hùng cũng xấu hổ kéo kéo quần áo hắn. Nhưng Lăng Phong quá nhiệt tình, hồn nhiên không nhận thấy. Hắn còn rất lưu manh từ trên nhìn xuống cô gái đang ngồi ở bên cạnh giường Tống Thiên đã sớm đỏ bừng mặt!
Thấy không khí có chút không thích hợp, Lăng Phong rất kinh ngạc. Lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt mọi người đều có điểm không thích hợp, Dương Hùng còn không nói gì chỉ lo kéo góc áo của hắn!
- Làm sao vậy? Anh Dương, làm gì mà kéo áo tôi? Chẳng lẽ quần áo của tôi có cái nào tuột ra sao?
Lăng Phong còn rất ngu ngốc phát biểu nghi ngờ trong lòng mình.
- Đây là con gái của Tống Thiên, Tống Giai!
Dương Hùng quay người xem thường không nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
Hắn đang nằm mơ!
Chắc chắn là đang nằm mơ!

Nếu hiện tại có cái lỗ nào, Lăng Phong sẽ không chút do dự lập tức nhảy vào trong, từ nay về sau không lộ diện ra ngoài! Xấu hổ tới mức không còn mặt mũi nào nhìn người khác!
- Ha ha, nói đùa thôi! Chỉ đùa thôi mà!
Lăng Phong quá xấu hổ đành phải tự mình hoà giải.
- Xin chào, chú chính là Lăng Phong sao? Cám ơn chú đã chiếu cố tới ba cháu!
Tiểu Tống Giai đỏ mặt đứng lên, vươn tay ra giải vây cho Lăng Phong.
Lăng Phong vội vàng đưa bình thức ăn đang cầm trong tay cho Dương Hùng, rất cảm kích vì Tống Giai đã giải vây cho mình. Hắn rất cảm động cầm tay cô, cảm động đến rơi nước mắt.
- Xin chào xin chào. Tôi chính là Lăng Phong. Snh Tống là đồng nghiệp của tôi. Chiếu cố anh ý cũng là việc nên làm thôi!
Nắm tay Tống Giai kỳ thật trong lòng Lăng Phong vô cùng chấn động. Rốt cuộc đây là một đôi tay gì vậy? Các ngón tay cũng trở nên thô ráp. Sao có thể là tay của một thiếu nữ xinh đẹp như vậy được? Đây rõ ràng chính là một đôi tay đã phải làm lụng vất vả. Từ những vết chai trên hai bàn tay này, Lăng Phong có thể tưởng tượng được, rốt cuộc Tống Giai, đã phải trải qua bao nhiêu vất vả trong những năm tháng qua!
- Ha hả, Tiểu Giai. Lăng Phong chỉ lớn hơn con một, hai tuổi. Về sau con gọi hắn là anh Lăng đi!
Tống Thiên cười ha hả nói.
- Hả? Vậy cũng được sao? Tôi gọi là anh là anh Tống. Anh lại bảo con gái anh gọi tôi là anh Lăng, là anh của cô ấy, vậy không phải cũng anh của anh cô ấy cũng là anh của cô ấy sao? Chẳng lẽ từ nay về sau anh cũng muốn cô ấy gọi anh là anh sao?
Lăng Phong cố ý trêu ghẹo nói.
- Cút! Cậu là cậu. Tôi là tôi. Chẳng lẽ cậu cũng là tôi sao?
Tống Thiên trừng mắt phản bác.
- Ách!!!
Lăng Phong thật sự đúng là bị Tống Thiên làm cho rối trí. Tuy rằng theo bản năng, hắn cảm giác được Tống Thiên làm vậy khẳng định có vấn đề. Nhưng chính là nghĩ mãi không biết vấn đề nằm ở đâu? Rốt cuộc hẳn là nên bác bỏ.
- Hi hi!
Lúc này Tống Giai liền phá lên cười.
Ngay cả Dương Hùng cũng cười, còn dùng sức vỗ vỗ vào vai Lăng Phong!
- Chẳng lẽ là tôi sai. Sao mấy người lại vui vẻ như vậy chứ?
Lăng Phong rất đau khổ nói.

Tống Giai thấy ánh mắt của Lăng Phong vẫn hết sức né tránh, thẹn thùng. Đúng lúc tuổi của hai người bọn họ xấp xỉ nhau, cũng đã tới tuổi nói chuyện hôn nhân đại sự. Cì thế đúng lúc trở thành đối tượng co Dương Hùng cùng Tống Thiên trêu chọc!
- Lăng Phong, con gái tôi lớn lên cũng khá là xinh đẹp phải không? Có phải hay không ý tưởng gì vậy?
Tống Thiên rất sang sảng cười to.
- Đúng vậy đúng vậy. Nếu coi trọng Tiểu Giai, Dương Hùng tôi sẽ làm mối cho cậu. Tôi đã ra mặt, Tống Thiên cũng không dám không đáp ứng đâu!
- Thôi đi, thôi đi! Anh xem nhìn hai người các anh kìa. Cười đến mức muốn lệch cả hàm! Nếu anh chờ mong tôi làm con rể anh như vậy, nói cho anh biết, Lăng Phong tôi tốt xấu cũng là hậu sinh tuấn kiệt trong tám xã mười dặm quanh đây. Người tới cửa cầu hôn làm mối, đã sớm đạp hỏng cửa nhà chúng tôi! Những người muốn gả con gái cho tôi, cũng không phải chỉ một hai người, lại càng không phải là một trăm, hai trăm người thôi đâu!
Lăng Phong cũng da mặt dày, không sợ bọn họ trêu chọc.
Ngược lại, cô gái nhỏ Tống Giai da mặt mỏng. Khuôn mặt đỏ mặt gần như bấm cũng ra máu!
- Này, nhìn cậu ta xem! Thật sự còn tưởng rằng mình lớn lên đạt tiêu chuẩn tuấn kiệt vậy! Chúng ta thật sự không nhìn ra được, cậu như vậy sao có thể được các cô bé hoan nghênh chứ!
Dương Hùng rất khinh bỉ nói.
- Không đúng. Lão Dương, anh nói vậy là sai rồi! Tôi đã tận mắt chứng kiến có người phóng điện về phía Lăng Phong nhà chúng ta đấy!
Tống Thiên cố nhịn cười nói.
- Phải không vậy? Là ai thế?
- Chính là dì béo trong căng tin của xưởng chúng ta! Mỗi lần Lăng Phong đi căn tin ăn cơm, dì béo liền nắm tay Lăng Phong không buông, liều mạng phóng điện với hắn!
Tống Thiên cười lớn nói.
- A!!! Hóa ra là dì Như Hoa! Vậy Lăng Phong thật sự có phúc rồi!
Dương Hùng cũng cười to theo.
- Còn không phải à! Mỗi lần Lăng Phong lấy cơm quay trở về, trong bát đều là thịt. Thậm chí còn không nhìn thấy cơm! Tôi thì thảm rồi. Một đống cơm. Phía trên cũng chỉ có một hai miếng thịt mỏng!
Tống Thiên cười ha ha.
- Oa, vậy là có vận khí tốt đấy!
Dương Hùng cười giơ ngón tay cái hướng về phía Lăng Phong.