Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Tra
Chương 47: Ai sẽ cười cuối cùng
Nhóm dịch: Co_Duoi_Ga
Nguồn: Mê truyện
- Ôi, xưởng trưởng Lý, ai bảo Lăng Phong tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ chứ? Cho nên mới không đủ tư cách tới gặp xưởng trưởng Lý. Thư ký bên ngoài lại rất chuyên nghiệp!
Lăng Phong cố ý rất chua xót sở nói.
- Thư ký Ngô ngăn cản cậu?
Xưởng trưởng Lý lập tức hiểu được ý của hắn.
- Còn không phải sao? Thư ký Ngô là thư ký rất chuyên nghiệp mà!
Lăng Phong cố ý như vậy nói.
Xưởng trưởng Lý nghe Lăng Phong nói vậy, sao có thể không hiểu được ý của hắn. Ông ta áy náy nói.
- Lăng Phong, thật là ngại quá! Có thể thư ký Ngô cũng sợ người tạp vụ vào quấy rầy tôi! Cậu đừng để ý làm gì. Chuyện này để tôi nói rõ với cô ấy. Về sau, nếu cậu tới tìm tôi, có thể trực tiếp tiến vào!
- Vậy thì phải cảm ơn xưởng trưởng Lý rồi! Tuy nhiên, xưởng trưởng Lý. Hôm nay tôi tìm ông, thật ra là có việc khác!
Lăng Phong cũng thẳng thắn nói.
- Có việc gì vậy? Cứ nói thẳng! Chuyện tình của cậu cũng chính là chuyện của tôi! Chỉ cần có thể giúp được cậu, tôi tuyệt đối không từ chối!
Xưởng trưởng Lý này cũng mơ hồ cảm thấy tên Lăng Phong này không hề đơn giản. Căn bản là không giống một nhân viên bảo vệ nho nhỏ đâu. Huống gì người ta giúp mình thu xếp với Hùng trọc dễ dàng như vậy, trước không đề cập tới nhân tình, chỉ xét người có năng lực như vậy, cũng đáng để một thương nhân không có chỗ dựa như ông ta cố gắng đầu tư.
- Xưởng trưởng Lý, ngày hôm qua trong nhà xưởng bị trộm, hẳn là ông đã biết rồi chứ?
Lăng Phong hỏi.
- Biết, chuyện lớn như vậy tình, tôi xưởng trưởng của xưởng này, sao có thể không biết chứ? Ôi, tổn thất vô cùng nghiêm trọng! Thận trọng tính toán, ít nhất cũng phải hai trăm ngàn đấy!
Xưởng trưởng Lý có chút đau lòng nói.
Đột nhiên, xưởng trưởng Lý thầm nghĩ tới thân phận nhân viên bảo vệ của Lăng Phong, ông ta kinh ngạc nhìn Lăng Phong.
- Lăng Phong, không phải ca trực tối hôm qua có cậu chứ?
- Đương nhiên, xưởng trưởng, nếu tôi đoán không nhầm, ông biết nhất định là được đội trưởng Ngô Lượng nói cho biết phải không?
Lăng Phong nhìn ông ta, rất là chân thành nói.
- Đúng vậy, công tác của Ngô Lượng chính là phụ trách trị an trong xưởng. Đã xảy ra chuyện như vậy, anh ta chắc chắn phải tự mình báo cáo với tôi!
- Xưởng trưởng, nếu tôi nói cho ông biết, chuyện thực tế lại không giống như những điều ông đã nghe, vậy ông có muốn nghe không?
Xưởng trưởng Lý sửng sốt. Nói thật, ông ta không quá tin tưởng vào Lăng Phong. Không vì cái gì khác. Dù sao Lăng Phong cũng là đương sự. Hắn nhất định sẽ biện hộ cho mình. Xưởng trưởng Lý làm một lãnh đạo, tất nhiên ông ta cũng có khả năng phán đoán của mình!
- Nói ra một chút cho tôi nghe xem nào!
Lăng Phong kể tỉ mỉ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho xưởng trưởng Lý nghe. Đương nhiên, trong đó có rất nhiều điều hắn đều trực tiếp chỉ đầu mâu về phía Ngô Lượng, cố ý vô tình ám chỉ, Ngô Lượng chính là kẻ cấu kết với kẻ trộm để trộm đồ nhà. Trộm cướp thật sự rất hung ác! Tuy rằng trong tay Lăng Phong không chứng cớ, nhưng hắn vẫn không ngại hắt bát nước bẩn lên người Ngô Lượng! Có thể hãm hại gã, Lăng Phong sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện!
- Nói như vậy, Ngô Lượng thật sự có điểm khả nghi! Tuy nhiên, Lăng Phong, cậu có chứng cớ không? Nếu nói không có chứng cớ, trong chuyện này tôi cũng rất khó xử lý!
Xưởng trưởng Lý rất khó xử nói.
- Xưởng trưởng, nếu bằng chứng chính xác đanh thép, thì tôi không có, nhưng tôi có chứng cớ, ít nhất có thể chứng minh những lời tôi nói là sự thật! Chứng cớ như vậy có đủ không? Có lẽ không phải bằng chứng thực sự có thể khiến cảnh sát cầm Ngô Lượng. Nhưng sau khi xưởng trưởng xem chứng cớ này xong, có thể phán đoán ra, tình hình mà đội trưởng Ngô Lượng báo cáo với ông, có đúng với sự thật hay không!
Lăng Phong rất còn nói rất nghiêm túc.
- Được rồi, chỉ cần có thể có chứng cớ như vậy, cho dù không phải là bằng chứng chứng minh Ngô Lượng trộm đồ nhà, ít nhất cũng cho tôi biết được chân tướng sự việc! Nếu như vậy rôi cũng sẽ không chút do dự đuổi việc hắn! Buổi sáng, khi tôi hỏi anh ta về băng theo dõi trong thời điểm đó, không ngờ anh ta lại nói cho tôi biết, hệ thống bị hỏng, băng theo dõi trong thời gian diễn ra sự việc đã bị mất toàn bộ ! Lúc ấy tôi đã cảm thấy không thích hợp lắm. Nhưng nể mặt thư ký Ngô, lại không chứng cớ, nên tôi tính không truy cứu. Nếu thật sự để tôi phát hiện ra điều gì không đúng, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta!
Xưởng trưởng Lý phẫn nộ đập bàn.
- Xưởng trưởng Lý, tôi có băng theo dõi của tối hôm qua! Tối hôm qua, khi Ngô Lượng và Tiền Hưng bất ngờ xuất hiện trong xưởng, tôi đã cảm thấy không thích hợp, cho nên đã chuyển dữ liệu vào trong máy tính nhỏ của tôi! Thật sự là trong khoảng thời gian Ngô Lượng điều tôi đi, camera đã xảy ra vấn đề, khiến đám trộm cướp nhân lúc không người mà vào! Lúc sau, khi Ngô Lượng rời khỏi, tôi phát hiện có vấn đề, đi kiểm tra. Cùng lúc đó, Tống Thiên đuổi theo kẻ trộm, bị hai tên trộm chém đến mức bị thương nặng phải trong nằm viện!
Lăng Phong vừa lấy máy tính nhỏ của mình ra, vừa nói.
Xem xong đoạn băng theo dõi, sắc mặt xưởng trưởng Lý xanh mét, rất phẫn nộ.
- Ngô Lượng, thật không ngờ lại là Ngô Lượng! Thì ra đúng là kẻ trộm lẻn vào! Không ngờ lại anh ta nói cho tôi biết là hai nhân viên bảo vệ đã tự trộm đồ trong nhà xưởng sau đó chạy trốn!
- Xưởng trưởng, Ngô Lượng khẳng định có vấn đề! Tuy rằng đoạn băng này xem qua không thể trực tiếp cho thấy Ngô Lượng chính là nội ứng! Nhưng, tối hôm qua, sau khi Tống Thiên bị thương một tên trộm bỏ chạy, người còn lại bị tôi đánh hôn mê! Dương Hùng chạy tới đưa người này tới đồn công an! Nhưng sáng nay Ngô Lượng lại thông báo người bạn của gã ở đồn công an đã thả tên trộm này ra! Chẳng lẽ xưởng trưởng còn chưa phát hiện ra vấn đề gì sao?
- Có chuyện như vậy sao? Lá gan của Ngô Lượng cũng quá lớn rồi!
Xưởng trưởng Lý nghe xong lại càng thêm tức giận.
Lăng Phong cảm thấy rất hài lòng với phản ứng này của xưởng trưởng Lý, tiếp tục nói.
- Xưởng trưởng, kỳ thật tối hôm qua, khi hai tên trộm này lẻn vào cũng không trộm đi nhiều thứ lắm. Khi Tống Thiên cùng tôi đuổi theo đến nơi, bọn họ vừa mới chuyển đi hai thùng. Hơn nữa, khi tên trộm kia chạy trốn, ngay cả xe còn không muốn, sao có thể chuyển thứ đó đi được?
-Nói như vậy, những thứ đó hẳn đã bị chuyển đi sau khi cậu đưa Tống Thiên tới bệnh viện?
Xưởng trưởng Lý không phải là người ngu ngốc. Sau khi ông ta xem đoạn băng xong, lại nghe Lăng Phong nói như vậy, tất nhiên liền nghĩ tới điểm này.
- Không sai, khi Dương Hùng tới, xe tải vẫn đỗ ở bên cạnh tường. Hai hòm đó được anh ấy chuyển lại vào phòng bảo vệ! Sau đó anh ấy còn đóng cửa lại! Bởi vì lo lắng cho tình trạng vết thương của Tống Thiên, anh ấy mới khóa cửa lại, đi tới bệnh viện. Trong khoảng thời gian sau đó, chuyện này đã xảy ra, hẳn có chút ý vị sâu xa!
Lăng Phong cũng bất chấp tất cả, nghĩ hết biện pháp hắt bắt nước bẩn lên người Ngô Lượng. Dù sao đi nữa, gã cũng không phải người tốt lành gì.
- Qua những lời cậu vừa nói, thật sự có thể chính là Ngô Lượng! Nhất định là hai người gã cùng Tiền Hưng tìm tới, thấy kẻ trộm đã bỏ chạy, cho nên nhân cơ hội lén quay lại xưởng, trộm đồ đi, tiêu hủy luôn đoạn băng theo dõi!
Trong lòng Lăng Phong lén mừng thầm.
"Được rồi, đây không phải là tôi đổ oan cho Ngô Lượng anh. Đây là xưởng trưởng Lý nói, không phải tôi nói!"
- Có khả năng là vậy!
Lăng Phong rất giảo hoạt nói.
- Chắc sự việc đúng là như vậy rồi. Bằng không vì sao anh ta lại nói dối tôi chứ? Vì sao phải tìm người quen để thả tên trộm kia? Tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Ngô Lượng!
Hiện tại, Xưởng trưởng Lý đã hoàn toàn mất đi lý trí. Bị kẻ trộm trộm mất hai trăm ngàn tiền hàng, ông ta chỉ có thể đau lòng.
Nhưng nếu như bị kẻ trộm trong xưởng đánh cắp, ông ta không chỉ đau lòng, mà là phát điên, là phẫn nộ rồi!
- Xưởng trưởng, tôi đột nhiên nhớ tới đến một chuyện, Vừa rồi, khi tôi vào, sau khi bị thư ký Ngô ngăn cản, tôi vừa mới đi ra đến cửa, chợt nghe thấy thư ký Ngô gọi điện thoại cho Ngô Lượng! Hiển nhiên, thư ký Ngô có thể cũng là người biết rõ tình hình sự việc!
Nếu Lăng Phong đã chuẩn bị vu oan, vậy hắn cũng không ngại lập tức cho hai anh em nhà này cùng nhau xuống nước! Đừng hy vọng tôi là người tốt. Chỉ có thể là tôi tùacute; khi dễ các người khi dễ. Tôi chính là một kẻ khốn kiếp, một tên lưu manh vô lại hơn các người nhiều.
- Thư ký Ngô? Được lắm. Tôi đối xử với cô ta không tệ, không ngờ cô ta lại ăn cây táo, rào cây sung như vậy!
Hiện tại Xưởng trưởng Lý đã hoàn toàn phát điên rồi. Chỉ cần Lăng Phong nói cái gì, ông ta sẽ tin cái ấy.
- Vậy xưởng trưởng, trong chuyện này ông cảm thấy nên làm gì bây giờ?
Lăng Phong thăm dò hỏi.
- Nếu mọi chuyện thật sự như vậy, tôi nhất định phải giải quyết đúng theo quy định! Không thể nghi ngờ, Tống Thiên bị thương là vì xưởng. Toàn bộ tiền thuốc men lý nên do xưởng chi trả! Mấy ngày Tống Thiên ở bệnh viện, sẽ vẫn tính lương cho anh ta, cho đến khi anh ta khỏe mạnh xuất viện! Mặt khác, cậu đợi tôi viết giấy, sau đó cậu đến phòng kế toán lĩnh trước một trăm nghìn đồng tiền việc phí trị liệu trước, thêm hai mươi nghìn đồng chi phí cấp dưỡng! Tống Thiên là một nhân viên tốt, lâm nguy không sợ, nên khen ngợi!
Xưởng trưởng Lý cũng khá hào phóng, khẳng khái nói.
- Cám ơn xưởng trưởng. Xưởng trưởng, tôi thay mặt anh Tống cảm ơn ông đã nhớ tới!
Trên mặt Lăng Phong lộ vẻ kích động.
- Không cần, Lăng Phong, cậu cũng là người tốt! Cũng nên được ngợi khen. Như vậy đi, thưởng cho cậu năm nghìn đồng tiền mặt. Mặt khác, sẽ thăng chức cho cậu làm đội trưởng đội bảo vệ. Về Ngô Lượng, đề gã từ chức cút đi!
Cơn giận của Xưởng trưởng Lý vẫn còn sót lại chưa tiêu.
- Xưởng trưởng, như vậy không tốt lắm đâu. Nếu thư ký Ngô mà biết, liệu cô ấy có đồng ý không?
Lăng Phong rất mặt dặn mày dày tiếp tục khiêu khích.
- Cô ta không đồng ý thì sao chứ? Đây là chỗ của tôi. Có thể nào để một thư ký như cô ta làm chủ sao? Nếu cô ta không đồng ý, vậy thì để cô ta cũng cút luôn!
Xưởng trưởng Lý cao giọng quát.
Trong lòng Lăng Phong lén mừng thầm, tiếp tục châm ngòi ly gián.
- Xưởng trưởng, nhưng bụng của cô ấy cũng khá to rồi? Chẳng lẽ xưởng trưởng thật sự bỏ được sao?
Lăng Phong vốn nghĩ là hung hăng kích thích xưởng trưởng Lý này một chút, khiến xưởng trưởng Lý tức giận nhất thời kích động, đá cả thư ký Ngô và đứa trẻ trong bụng đi, như vậy coi như đã giúp cho Vương Yến Ny một chuyện lớn!
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của xưởng trưởng Lý, Lăng Phong đột nhiên cảm giác không ổn. Hắn cảm thấy mình có chút thiếu suy nghĩ! Quan tâm của xưởng trưởng Lý đối với đứa trẻ trong bụng thư ký Ngô đã vượt quá sự phỏng đoán của Lăng Phong !
Nhìn ông ta nặng nề ngồi ở đó đốt một điếu thuốc lá, trong lòng Lăng Phong lo lắng không yên. Đứa trẻ trong bụng của thư ký Ngô không phải là của xưởng trưởng Lý sao!
- Ôi, Lăng Phong. Bây giờ tôi rất khó xử. Tôi từng này tuổi rồi. Tôi đã không còn quan tâm tới việc kiếm được bao nhiêu tiền nữa. Chỉ cần có thể cho tôi một đứa con trai, cho dù khiến tôi táng gia bại sản, tôi cũng nguyện ý đổi!
Xưởng trưởng Lý thở dài một hơi nói.