Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 12
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
Sưu tầm:
Tiền Hưng cũng đi theo Ngô Lượng trào phúng, châm chọc Lăng Phong.
Nếu ngay cả chút sỉ nhục ấy cũng chịu không nổi, vậy Lăng Phong đã không còn là Lăng Phong nữa! Tuy rằng trong lòng vô cùng bực bội, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như rất tiếp thu.
- Cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ cố gắng học hỏi nhiều thêm một chút!
Vươn tay không đánh mặt người đang cười!
Ngô Lượng vốn đã nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để chỉnh tên Lăng Phong này! Ai ngờ, anh ta lại bị thái độ nghiêm chỉnh nhận sai của Lăng Phong, khiến không biết nên nói như thế nào!
- Tống Thiên, Dương Hùng, tôi giao Lăng Phong cho các anh, chính là muốn các anh dạy dỗ hắn! Sao để hắn gây ra chuyện lớn tới như vậy. Lúc nãy các anh ở đâu?
Ngô Lượng quay đầu mâu nhắm về hướng hai người Tống Thiên, Dương Hùng. Ai cũng biết, Ngô Lượng không ưa gì hai người bọn họ. Hiện tại có một cơ hội tốt để chỉnh bọn họ như vậy, Ngô Lượng cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng hai người không không thèm trả lời anh ta, chỉ quay đi, lấy thuốc lá của mình ra!
-Hừ, để xảy ra sơ suất lớn như vậy, tiền thưởng tháng này của các anh, mỗi người giảm xuống một trăm!
Ngô Lượng quẳng lại một câu, sau đó phất tay áo chạy lấy người.
Lăng Phong rất áy náy đốt thuốc lá cho Tống Thiên Dương Hùng.
- Ngại quá, đã làm ảnh hưởng tới hai anh. Đều là do tôi không tốt!
- Không sao đâu. Ngô Lượng đã gây khó dễ với chúng tôi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hàng tháng, chúng tôi cũng chưa từng có thể lấy được toàn bộ số tiền thưởng đó!
Hai người Tống Thiên có vẻ thực sự không thèm để ý.
Lăng Phong không biết rốt cuộc giữa hai người bọn họ và Ngô Lượng đã có ân oán gì, nhưng hiển nhiên, ân oán này thật sự là không nhỏ! Hắn cảm giác được điều đó!
- Anh Tống, anh Hùng vừa rồi là thần tiên phương nào vậy? Không ngờ anh ta có thể khiến Ngô Lượng cũng phải quỵ lụy như vậy?
Lăng Phong tò mò hỏi.
- Anh Hùng là lưu manh, xã hội đen nổi tiếng ở vùng này. Anh ta cũng có chút võ. Dưới tay cũng có vài đàn em! Ở vùng này, muốn làm ăn được thoải mái một chút, hằng năm xưởng chế biến thủy sản nho nhỏ chúng ta đều phải tiến cống cho anh Hùng. Nếu không muốn ở đặt chân ở đây này đặt chân, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!
Tống Thiên hút một hơi nói.
Lăng Phong nghe xong cũng hiểu được, đây chính là phí bảo hộ! Hiện tại, chỉ cần mở cửa buôn bán, đều phải tạo quan hệ tốt với xã hội đen ở địa phương. Nếu không sợ là chỗ kinh doanh này sẽ không thể yên ổn làm ăn!
- Hừ, năm đó bất quá cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi. Chỉ giỏi chém người mạnh một chút!
Dương Hùng vẫn trầm mặc ít nói, đột nhiên hừ một tiếng thật mạnh.
Lăng Phong vừa nghe, liền cảm giác được anh chàng Dương Hùng trầm mặc ít nói này hẳn cũng có chút lai lịch. Hắn thật sự muốn truy hỏi ngọn nguồn, nhưng Dương Hùng lại quá trầm mặc ít nói!
......
Mấy ngày kế tiếp, khi Lăng Phong không có việc gì làm, hắn thường mời hai người hút thuốc. Nếu không, hắn cũng mua một bình rượu nhỏ. Khi ba người trực đêm sẽ uống chút rượu, ăn củ lạc trong phòng an ninh. Chậm rãi, quan hệ giữa Lăng Phong và hai người này cũng trở nên thân thiết hơn!
Tuy rằng Dương Hùng vẫn không hề đề cập với hắn một chữ nào về quá khứ trước đây, nhưng Lăng Phong nghe được qua những lời nói bóng nói gió của Tống Thiên, mơ hồ biết được, trước kia Dương Hùng cũng có một thời là người có tiếng trong giang hồ. Dưới tay anh ta cũng có không ít đàn em đi theo. Chỉ có điều, sau đó không biết có lý do gì, anh ta lại đột nhiên lui xuống, tới nơi này làm một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ!
Đêm nay, lại đến phiên hắn trực đêm. Khoảng sáu giờ, chiếc xe tải hắn đã quen thuộc lại được lái đến cửa xưởng chế biến. Lần này Lăng Phong không ngăn cản. Hắn rất thức thời ra mở cửa!
Cửa kính xe hạ xuống, Tên Hùng trọc ném một điếu thuốc xuống mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất khinh miệt.
- Thằng nhóc, thưởng cho mày một điếu thuốc. Điếu thuốc này ở ngoài muốn kiếm cũng kiếm không được đâu!
Mặt Lăng Phong không chút đổi sắc. Hắn nhặt điếu thuốc lá trên mặt đất lên. Đây là một điếu 95 rất đắt. Hắn cười nói.
- Cám ơn anh Hùng!
Người muốn làm được việc lớn, sẽ chịu được những điều mà người thường không thể chịu đựng được! Nếu không anh dựa vào cái gì để ưu tú hơn so với người khác? Đây là một trong những điều huấn luyện viên của hắn đã dạy. Nếu đã lựa chọn công việc này, vậy khẳng định sẽ có lúc không thể làm theo ý mình. Chỉ có con đường này, mới có thể khiến mình hoàn toàn thay đổi mình! Thật sự không có nổi mấy vị thiếu gia nhà giàu nhàn rỗi được cưng chiều, cùng lựa chọn công việc của mình mà có thể vượt qua được khảo nghiệm đó!
Nếu đã lựa chọn, vậy phải hoàn toàn thay đổi chính mình, vượt qua sự nhẫn nại của người thường. Đây là một bước cực kỳ quan trọng. Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, người chấp hành nhiệm vụ có tính nhẫn nại sẽ rất có lợi. Họ làm vậy mới có thể có nâng cao được xác xuất thành công, mới có thể tăng thêm cơ hội giữ được mạng sống khi thực hành nhiệm vụ!
Chút nhẫn nại đó đối với Lăng Phong mà nói, quả thực chính là một bữa ăn sáng. Hàn Tín cũng có thể chịu nhục chui qua háng mấy tên lưu manh đường phố, mình cũng có thể chịu được sỉ nhục của tên du côn này!
Hơn bảy giờ, Lăng Phong đang đi tuần tra một mình trong xưởng. Khi hắn đi tới phía dưới dãy văn phòng duy nhất của xưởng chế biến, đột nhiên hắn nghe được phía trên có tiếng chửi bới thô bạo!
Lăng Phong cực kỳ thính tai. Hắn lập tức dừng bước, cẩn thận lắng nghe!
- Nếu mày không trả tiền, mày sẽ tiêu đời!
Lăng Phong mang máng nghe được một câu. Tuy rằng chủ nhân của giọng nói này rõ ràng đã hạ thấp giọng xuống, nhưng Lăng Phong vẫn có nắm chắc 70%, giọng nói hung hăng càn quấy này chính là giọng nói của Hùng trọc.
Nếu hai người Tống Thiên ở đây, có thể đã lôi Lăng Phong đi! Dù sao Hùng trọc cũng không phải là một người lương thiện gì. Nếu có thể đi vòng qua được, thì cố gắng đi vòng qua!
Nhưng Lăng Phong lại không nghĩ như vậy. Cuối cùng, hắn vẫn quyết định đi lên xem thử đến tột cùng là có chuyện gì!
Khi đi lên lầu thang, Lăng Phong cẩn thận nhón bước, đi bằng mũi chân, cố gắng giảm tiếng động tới mức thấp nhất. Tuy rằng hắn biết có lẽ những tên côn đồ căn bản không có khả năng phát hiện ra, nhưng kinh nghiệm nghề nghiệp nói cho hắn, tàu đi cẩn thận vẫn tốt hơn thuyền vạn lần. Chắc chắn đảm bảo bất kỳ lúc nào cũng phải thật cẩn thận. Cẩn thận một chút cũng không có gì sai!
Dãy nhà này tổng cộng chỉ có ba tầng. Mà nơi giọng nói vừa rồi phát ra hẳn là từ tầng cao nhất, cũng chính là từ trên lầu ba.
Khi Lăng Phong rón rén lên tới tầng ba, hắn đi áp sát vào bức tường phía hàng hiên, thoáng ngó đầu ra. Hắn liền nhìn thấy hai tên côn đồ, một trái một phải đang đứng ở trước cửa văn phòng xưởng trưởng!
Xem bên hông bọn họ phồng lên như vậy, hẳn là cất giấu thứ đó. Khả năng là súng không nhiều lắm. Theo Lăng Phong phỏng đoán, chắc là dao nhọn!
Xem ra xưởng trưởng gặp phiền phức rồi!
Lăng Phong có thể xem như hoàn toàn không phát hiện được. Nhưng hắn biết, xưởng chế biến này chính do chồng chị Vương mở ra. Tuy rằng người phụ nữ này quá háo sắc, thường xuyên đầu mày cuối mắt, khiêu khích hắn, vẫn muốn ăn đậu hủ của hắn, nhưng dù sao người ta cũng đã giới thiệu cho hắn một công việc! Ơn một giọt nước, báo đáp cả thùng!
Lăng Phong ngông nghênh đi qua, cầm đèn pin chiếu vào hai người, lớn tiếng hỏi.
- Các anh đang làm gì vậy?
Hai tên côn đồ vừa nhìn thấy người tới là nhân viên bảo vệ trị an đã có thái độ vô cùng ngoan ngoãn trước mặt Hùng ca của bọn họ, bọn họ nghiêng đầu cười nói.
- Cậu nhóc, anh Hùng đang làm việc, thức thời thì nhanh chóng cút đi!
- Anh Hùng đang nói chuyện với xưởng trưởng sao?
Lăng Phong giả vờ như đang sợ hãi hỏi.
- Đúng, đúng, anh Hùng chúng tôi đang nói chuyện kinh doanh với xưởng trưởng các cậu. Không muốn nhà máy của chúng cậu phải cuốn gói, thì nhanh chóng cút đi. Nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!
Tên côn đồ cũng không muốn gây chuyện, nói với Lăng Phong.
Lăng Phong giả vờ như quay đầu lại, hắn cố gắng suy nghĩ tìm biện pháp, cân nhắc nên giết chết hai tên này thế nào. Dùng châm sao? Không được, thứ này rất quý giá. Mỗi một cái châm này chỉ nên dùng để đối phó với cao thủ chân chính. Nếu đem ra dùng với loại lưu manh côn đồ này thì thật đáng tiếc!
Đúng lúc Lăng Phong đang suy nghĩ không biết nên làm gì, đột nhiên hắn nghe được tiếng kêu cứu hoảng hốt truyền từ trong văn phòng xưởng trưởng ra.
- Cứu mạng!