Chú Người Thật Yêu Nghiệt

Chương 4




Về tới nơi thấy Mạnh Lạc vẫn còn ngủ Thượng Hy không muốn đánh thức cô dậy thì liền bế cô vào.Dì Lục thấy vậy liền chạy lại muốn cất tiếng thì bị Thượng Hy ngăn lại dì Lục hiểu ý không lên tiếng nữa chỉ đi xuống dưới bếp chuẩn bị chút nước cho Thượng Hy.Còn Thượng Hy thì bế Mạnh Lạc lên phòng,anh cẩn thận đặt Mạnh Lạc xuống giường để không làm cô thức dậy.Sau khi ổn thỏa xong xuôi Thượng Hy nhẹ nhàng đi ra ngoài.Khi cửa phòng vừa đóng lại thì Mạnh Lạc từ từ mở mắt ra nhìn về phía cửa phòng.Cô ngồi dậy ủ người vào trong chăn nhớ lại câu hỏi hôm qua cô bạn cùng bàn hỏi:

"Mạnh Lạc bạn đã bao giờ yêu ai chưa?"

Lúc này Mạnh Lạc đang chăm chú làm bài nghe hỏi vậy ngước mắt lên nhìn cô bạn đó hỏi:

"Yêu là như thế nào mình không hiểu."

Cô bạn đó cười cười ấn trán Mạnh Lạc nói:

"Sao cậu khờ vậy Mạnh Lạc có vậy mà không hiểu sao?"

Mạnh Lạc lắc đầu.Cô thật sự không hiểu mà sao lại bị nói là khờ.Cô bạn đó mắt sáng ngời giải thích cho Mạnh Lạc hiểu:

"Đó là cậu muốn bên cạnh ai đó mãi mãi.Khi bên cạnh họ thì cậu không kiềm chế được mà tim đập mạnh hồi hộp.Kiểu như vậy đó."

Mạnh Lạc gật gật đầu nhìn cô bạn.Bây giờ cô nghĩ lại lúc bên cạnh Thượng Hy cô không biết có phải là rung động hay không nhưng cô chỉ biết là bên anh rất nhiều lần cô không kiềm chế được run lên trái tim cô cũng vậy vì nhìn thấy anh mà nó đập rất mạnh.Mạnh Lạc cảm thấy mình thật sự hoảng loạn cô không thể nào như vậy được cô không thể nào nảy sinh tình cảm với chú của mình. Mạnh Lạc lâm vào hoảng loạn cô ôm lấy đầu gục mặt xuống thu người vào trong chăn cô không dám nghĩ tiếp được nữa.Cứ như vậy cô ngồi trong phòng hết một ngày tới tối dì Lục lên gọi:

"Lạc nhi à dậy chưa con xuống ăn cơm thôi con dì nấu xong rồi."

Bây giờ Mạnh Lạc mới bình tĩnh một chút cô đáp:

"Con dậy rồi dì xuống đi con xuống ngay.

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới bước xuống nhà.Mạnh Lạc bước xuống nhà thì Thượng Hy đã ngồi ở bàn ăn và đang xem báo một cách yên lặng không ồn ào nhưng khi cô nhìn anh thì như có một sức hút khiến cô không dời được mãi cho đến khi Thượng Hy nhìn lên thấy Mạnh Lạc đang đứng nhìn thì cất tiếng:

"Lạc nhi con nhìn gì mà chăm chú vậy?"

Nghe giọng trầm ấm của Thượng Hy vang lên thì Mạnh Lạc mới giật mình thoát khỏi dòng cảm xúc đó hoảng hốt trả lời:

"A không có gì ạ.Con chỉ đang suy nghĩ thôi."

Rồi Mạnh Lạc ngồi xuống ghế dì Lục thấy Mạnh Lạc đã xuống liền dọn đồ ăn ra bàn dọn xong liền lui về phòng bếp.Thượng Hy lúc này mới bỏ báo xuống và bảo:

"Ăn nhiều vào trưa nay chú thấy con không ăn gì mấy đâu như thế không tốt cho sức khỏe của con đâu."

Mạnh Lạc cúi đầu xuống cắn cắn đũa gật đầu đáp:

"Con biết rồi ạ."

Thượng Hy hài lòng cười bắt đầu ăn trong bữa ăn không có một tiếng động nào ngoài tiếng va chạm của bộ đồ ăn.Thượng Hy cất tiếng:

"Ăn xong con lên thư phòng chú một lát nhá."

Mạnh Lạc lấy làm lạ nhưng vẫn gật đầu.Không biết chú gọi lên có việc gì.

~còn tiếp~