Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 9: Tìm đường sống trong chỗ chết




Edit: Dép

Quý Hoài rất nhát gan, nhưng lại không hề sợ bóng tối, bởi vì đứng trong bóng tối đem lại cho cậu cảm giác an toàn. Càng đèn đóm sáng trưng thì cậu càng thấy cô đơn lẻ bóng. Nếu đứng trong bóng tối, sẽ không ai nhìn thấy cậu nữa.

Lúc cậu hoảng loạn chạy vào rừng cây, trong lòng vẫn ngổn ngang suy nghĩ. Trạch viện Hoa gia ở giữa sườn núi, chỉ cần cậu xuôi theo đường xuống chân núi là có thể chạy ra. Cậu nghĩ như vậy, cho nên nương theo ánh trăng mà mò mẫm trong rừng, dọc theo dốc núi đi xuống dưới.

Nhưng cậu nghĩ quá đơn giản, trong rừng tầng tầng cây cối, không chú ý là bị vấp ngã, nếu cậu không kịp thời vịn vào gốc cây thì đã lăn lông lốc thẳng xuống chân núi rồi.

Quý Hoài lại khó nhọc bò lên, cậu không biết mình đã đi bao lâu, thời gian càng lâu cậu càng thấy nóng ruột, càng nóng ruột lại càng dễ té ngã.

Cậu nản chí đấm một phát vào thân cây, lại đụng tới vết thương trên tay, cậu xuýt xoa một tiếng "Shh...", trong lúc mò mẫm giữa bóng tối cậu vô tình bị một cành nhọn đâm vào lòng bàn tay, đau như kim châm muối xát.

Cậu vừa vịn đỡ vừa đi, đường xuống núi ngày càng dốc đứng, cậu phải cẩn thận lắm mới không bị lộn cổ xuống.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một âm thanh tiếng động vật kêu trầm đục lại ngân vang, lông tơ cả người dựng hết lên. Quý Hoài đứng im như phỗng, hai chân không ngừng run rẩy.

Chẳng lẽ có thú hoang? Nơi này là phía sau núi Hoa gia, trước kia cậu chưa từng nghe ai nói sau núi có thú hoang. Gần Hoa gia như vậy, nếu có thú hoang thật thì cũng bị xử lý cả rồi.

Quý Hoài cố lấy can đảm đi về phía trước, nhưng mới đi được hai bước thì tiếng rống lại vang lên, lại còn liên tiếp không ngừng. Nếu là thú hoang thật thì chắc chắn không chỉ có một con.

Làm sao bây giờ? Đây là lối thoát duy nhất của cậu, cậu thầm an ủi chính mình. Cậu nhớ tới mọi chuyện đời trước khi mình ở lại Hoa gia, lại chậm rãi nâng chân bước tiếp. Dù thế nào cũng tốt hơn ở lại Hoa gia. Cậu đi vừa chậm vừa rón rén, sợ kinh động đến những con thú hoang không biết có tồn tại hay không.

Quý Hoài đi một lúc rất lâu, dừng lại quan sát xung quanh, lúc này cậu mới nhận ra nơi này có thể là một cái thung lũng, bốn phía vẫn là rừng cây cối xanh tốt um tùm.

Cậu nắm chặt lấy ngực áo, vội vàng an ủi bản thân không cần hoảng sợ, sẽ có đường ra thôi.

Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên phía sau cậu, cậu sợ tới mức ngồi phịch xuống đất. Cậu kinh hãi quay đầu thì thấy sáu con mắt xanh lập lòe đang nhìn chằm chằm mình.

"Awo~" một tiếng tru vang lên, hai tiếng tru khác lại vang lên ngay tiếp đó, trầm thấp như truyền đến từ rất xa.

Là sói!

Quý Hoài sợ tới mức sắp vỡ mật, là sói ăn thịt người! Cậu sẽ không trốn thoát được!

Ba con sói cao tới nửa thân người, bao vây chậm rãi lại gần Quý Hoài, Quý Hoài cảm nhận được từng nhịp đánh hơi sau những cái nanh sói sắc bén, cậu chống tay lui về phía sau, nhưng vì thân thể đã mềm oặt, lui không nổi.

"Đừng...đừng ăn tao..."

Bọn sói đã tiến gần sát Quý Hoài, Quý Hoài không dám cử động, cậu tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, lần này cậu phải bỏ mạng dưới nanh sói, so với bị lửa thiêu chết như đời trước, bây giờ bị sói cắn xé đến chết có lẽ còn đau đớn hơn.

Con sói thở phì phì ra hơi nóng phả lên mặt Quý Hoài, cậu cảm nhận được mùi vị tanh hôi, đó là mùi để lại sau khi chúng cắn nuốt thịt sống. Cậu run lẩy bẩy, lông mi run run sợ hãi khẽ hé ra.

"Awo~" Con sói thè đầu lưỡi liếm mặt cậu, cảm giác đầu lưỡi thô ráp làm Quý Hoài bay cả hồn vía.

Hai con sói còn lại vẫn đi vòng vòng, chặn đường chạy trốn của cậu. Cho dù chúng không làm vậy thì Quý Hoài cũng chẳng thể nào thoát được.

Con sói lại liếm một lúc, sau đó ghé sát vào tai cậu khẽ gầm gừ, Quý Hoài cứng cả người không dám động đậy.

Hai con sói kia đột nhiên tiến lên, ngậm vai áo Quý Hoài, cậu cảm nhận rõ ràng làn da đang cọ vào răng nanh nó, như thể giây tiếp theo cậu sẽ bị nó nuốt sống.

Con sói phía trước kia có vẻ mất kiên nhẫn, móng vuốt đè lên ngực Quý Hoài, quắp áo cậu lên rồi ném cậu lên lưng một con sói khác.

Ba con sói cùng "Awo~" một hồi lâu, sau đó cõng cậu chạy, gió vù vù bên tai, Quý Hoài sợ hãi vội túm lấy bộ lông mềm trên cổ con sói.

Ba con sói chạy lên trên núi, càng chạy càng nhanh, Quý Hoài ghé vào lưng sói, bị xóc lộn tùng phèo, sự sợ hãi trong lòng lại có phần giảm bớt.

Bọn sói dừng trên đỉnh núi, hướng về phía vầng trăng tru lên vài tiếng, âm thanh của ba con sói như vọng lại từ thiên cổ, phảng phất tràn đầy bi thương ai oán. Tim Quý Hoài thịch một cái, cảm thấy giật mình.

Ba con sói kêu xong thì cõng cậu về một cái động trên đỉnh núi, Quý Hoài lại căng thẳng. Đây là muốn bắt cậu về hang rồi ăn dần?

Quý Hoài bị con sói vứt xuống đất, lòng bàn tay chà xát mặt đất đau đến thấu tim. Cậu cắn răng sờ soạng tay mình mới thấy đã thấm đẫm máu tươi.

Ánh trăng xuyên qua cái miệng giếng trên đỉnh hang động chiếu vào, Quý Hoài thấy ba con sói trong động đang vây quanh một con sói con.

Đột nhiên, một con sói nhảy tót đến bên cạnh Quý Hoài, răng nanh ngậm lên cổ tay cậu, trong một khoảnh khắc cậu đã nghĩ cánh tay này của mình phế rồi. Cho đến khi cậu dần bình tĩnh lại thì phát hiện ra tay vẫn còn nguyên, có một thứ vừa ướt vừa mềm đang liếm lòng bàn tay cậu.

Vết thương bị liếm, Quý Hoài đau đến nhíu mày nhưng không dám phát ra âm thanh. Cậu nhìn xuống lòng bàn tay mình, chỉ thấy một con sói con đang liếm máu trên tay cậu.

Sói con rất nhỏ, chỉ khoảng bằng hai bàn tay chụm lại. Sói con nho nhỏ ghé vào lòng bàn tay cậu liếm láp, máu từ vết thương vừa tràn ra đã bị liếm sạch.

Con sói con có vẻ rất vui, sói lớn bên cạnh cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ sói con. Quý Hoài hơi sững sờ, lòng bàn tay vẫn rất đau, nhưng trải qua một trận thập tử nhất sinh vừa rồi, cậu chẳng còn hơi đâu mà lo lắng cho sống chết của mình nữa.

Lòng bàn tay không còn chảy máu nữa, sói con bèn bò dọc theo cánh tay, treo trên bả vai Quý Hoài, sau đó liếm láp vết máu trên mặt cậu.

Ba con sói bên cạnh vẫn như hổ rình mồi, Quý Hoài vẫn không dám động đậy, sói con liếm no liền nằm ở hõm vai Quý Hoài thiu thiu ngủ. Quý Hoài nghiêng đầu cẩn thận nhìn nó, thân thể nho nhỏ bụi bặm nhìn thật là xấu.

Ba con sói kia dường như là yên tâm, vây quanh Quý Hoài mà nằm xuống, Quý Hoài nín thở đợi một lúc cũng không thấy chúng có động tĩnh gì. Cậu thở một hơi nhẹ nhõm, mệt mỏi liền tức thì kéo đến.

Cậu kiệt sức nhìn bầu trời trên đỉnh hang động, trời đã gần sáng, nhưng cậu quá mệt, không còn sức chạy nữa.

Vì thế cậu chậm rãi nhắm mắt lại.