Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 73: Kịch hay bắt đầu




Edit: cứ cô Dờ ê đít thì chỉ có 1 chương thôi

Khoảng thời gian này Hoa gia yên ắng hơn rất nhiều, Hoa Chính Diệu yếu bệnh, bác sĩ phải ở lại trong nhà để tùy thời chăm sóc, cả lầu ba tràn đầy mùi thuốc đông y.

Sáng nay, sau khi Hoa Duẫn Giang bị bắt, Hoa Chính Diệu vẫn không tỏ thái độ gì, nhóm người hầu bắt đầu bàn ra tán vào. Có thể thấy được, Hoa gia đã tới lúc xuống dốc rồi.

Hoa Chính Diệu uống thuốc xong thì mệt nhọc nằm trên giường, tên trợ lý nhìn ông ta một cái, nói: "Bên phía cảnh cục đã có chứng cứ xác thực, e là lần này đại thiếu gia sẽ..."

"Chứng cứ gì?" Hoa Chính Diệu nhắm mắt, hỏi.

Trợ lý nhìn sắc mặt Hoa Chính Diệu, ngập ngừng trả lời: "Giang Tử Mặc cung cấp môt cái USB."

Hoa Chính Diệu mở choàng mắt ra, lạnh lùng nói: "Lại là nó!"

Ông ta không thở nổi, bắt đầu lên cơn ho khan, trợ lý hoảng sợ vội chạy ra kêu bác sĩ tới kiểm tra. Sau khi khám xong, Hoa Chính Diệu hít thở mong manh, nằm vật trên giường, mặt mày xám ngoét.

"Chứng cứ là gì?" Ông ta thở dài.

"Ghi âm giọng nói của Đại thiếu gia, còn có một khoản tiền vốn lưu động của Đại thiếu gia ở ngân hàng bên Thụy Sỹ." Dù sớm biết chuyện này, nhưng khi trợ lý nói ra vẫn cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Hoa Duẫn Giang liên hệ với hung thủ thông qua địa chỉ IP đặt tại nước ngoài, dù hacker có cố xâm nhập thì cũng chỉ hiển thị định vị là ở Mỹ, càng không nói tới khoản vốn lưu động được bảo vệ nghiêm ngặt ở ngân hàng Thụy Sỹ kia. Bởi thế, Hoa Chính Diệu và Hoa Duẫn Giang rất tự tin, tin tưởng cảnh sát sẽ không tra ra được bọn họ.

Quả nhiên cảnh sát không tìm ra, nhưng Giang Tử Mặc lại trực tiếp phá giải, giao cho cảnh sát.

Sau khi Giang Tử Mặc bị bắt vào cục cảnh sát, Hoa Chính Diệu và Hoa Duẫn Giang đã dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết. Bọn họ đợi nhiều ngày như vậy, cho rằng lần này Giang Tử Mặc sẽ không thể thoát được, nhưng cuối cùng Giang Tử Mặc vẫn đi ra.

Nghĩ tới đây, Hoa Chính Diệu hận thấu xương, sớm biết có ngày hôm nay, ông ta nhất định sẽ bóp chết Giang Tử Mặc ngay từ khi còn bé.

Trợ lý thấy Hoa Chính Diệu trở nên kích động thì không nói gì nữa, cảnh sát đã nắm bằng chứng trong tay, hung thủ đã nhận tội, xem ra Hoa Duẫn Giang không thể thoát tội được.

Qua một lúc lâu, Hoa Chính Diệu bình tĩnh lại, ánh mắt dại ra nhìn lên trần nhà, cuối cùng thấp giọng nói một câu: "Cứ để như vậy đi."

Trợ lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đây là muốn loại bỏ quân cờ Hoa Duẫn Giang. Anh ta làm việc cho Hoa Chính Diệu, đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của ông ta. Hoa Duẫn Giang xem như bị Hoa gia vứt bỏ.

Lúc Giang Tử Mặc theo dõi màn hình trông thấy cảnh này, hắn nở nụ cười. Hắn sớm có bằng chứng trong tay nhưng cố tình đợi thật lâu mới hành động, hại Quý Hoài lo lắng một phen mất hồn mất vía.

Hắn muốn nhìn bọn họ hy vọng rồi lại thất vọng, cuối cùng ép Hoa Chính Diệu phải bước vào đường cùng, từ bỏ đứa con trai ruột thịt của mình.

Giang Tử Mặc không đem chứng cứ buộc tội Hoa Chính Diệu đưa cho cảnh sát là bởi hắn muốn nhìn xem Hoa Chính Diệu sẽ quyết định như thế nào. Hiện giờ, Giang Tử Mặc cười lạnh, lựa chọn này rất phù hợp với tính cách của Hoa Chính Diệu.

Bảo vệ cái mạng mình, vứt bỏ một đứa con trai không phù hợp với lý tưởng của bản thân, thật là có lời.

Mấy ngày trước Hoa Duẫn Hòa vẫn còn lông bông bên ngoài, hôm nay nghe tin anhh cả bị bắt thì mới vội vã ngồi máy bay về nhà. Sau khi gã hỏi rõ tin tức từ đám người hầu, gã bỗng nảy ra một ý tưởng.

Gã nhắn tin cho Tề Nguyệt, hẹn gặp nhau ở chỗ khuất trong vườn hoa. Tề Nguyệt không muốn tới, nhưng Hoa Duẫn Hòa liên tiếp gửi một đống tin nhắn, Tề Nguyệt sợ Hoa Duẫn Hòa sẽ xông vào phòng mình, đành phải lén đi ra.

Tề Nguyệt vừa đi ra đã bị Hoa Duẫn Hòa ôm chầm lấy.

"Hoa Duẫn Hòa!" Tề Nguyệt tức giận muốn đẩy gã ra, Hoa Duẫn Hòa lại hưng phấn bế Tề Nguyệt đi vào sâu trong rừng cây, vừa đi vừa nói, "Anh cả bị bắt rồi đúng không? Anh cả bị bắt rồi, liệu chúng ta có thể..."

Tề Nguyệt nhíu mày không nói chuyện, Hoa Duẫn Hòa lại rất phấn khích, ôm Tề Nguyệt tựa vào trên gốc cây, sốt sắng cởi quần áo Tề Nguyệt.

"Hoa Duẫn Hòa, bây giờ không được." Tề Nguyệt đè tay Hoa Duẫn Hòa lại.

"Sao lại không được? Anh cả đâu còn ở đây mà quản chúng ta?" Hoa Duẫn Hòa nuốt nước miếng, muốn cởi áo Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt hết cách, đành mặc gã làm gì thì làm. Hoa Duẫn Hòa hưng phấn quá độ, đè Tề Nguyệt xuống làm mấy lần, cuối cùng khi Tề Nguyệt đứng không vững nữa Hoa Duẫn Hòa mới buông tay.

"Chị dâu, anh cả không còn ở đây, em sẽ chăm sóc chị, còn có Cẩm Tú, em có thể nhận nó làm con nuôi trên danh nghĩa, không ai nghi ngờ đâu."

Tề Nguyệt nhíu mày, gật đầu cho có lệ.

Hoa Duẫn Hòa tiếp tục nói: "Chị dâu, em đã muốn như vậy từ lâu rồi, nếu không có anh cả, năm đó người cưới chị chính là em."

Năm đó, khi Hoa Duẫn Hòa đến trường đại học của Hoa Duẫn Giang liền nhìn trúng Tề Nguyệt mềm mỏng dịu dàng. Khi gã muốn theo đuổi thì không ngờ Hoa Duẫn Giang lại về thưa với Hoa Chính Diệu rằng muốn cưới Tề Nguyệt vào cửa.

Đây là nỗi tiếc nuối lớn nhất bao nhiêu năm của gã, gã luôn nghĩ, nếu mình nhanh tay hơn, phải chăng Tề Nguyệt sẽ không bị anh cả cướp đi. Nhưng mà cũng không sao, chị dâu và anh cả dường như không mấy thân thiết, không hề có chút tình cảm vợ chồng gì, điều này khiến Hoa Duẫn Hòa đắc thủ.

Bởi vậy, gã đứng trong bóng tối lén cười bao nhiêu năm, lén lút với Tề Nguyệt mà còn thân thiết hơn so với vợ của chính gã. Sau đó lại có một đứa con gái, gã càng vui hơn.

Tề Nguyệt khó chịu nhăn mày lại, mở miệng nói: "Về đi, để người khác phát hiện thì không tốt đâu."

"Em sợ quái gì bọn họ? Anh cả đã không còn, nhà này là thiên hạ của em. Chờ ba giao công ty cho em, em sẽ ly hôn con tiện nhân Tiêu Thanh Thanh kia sau đó cưới chị, được không?"

"Không cần phải vậy, cứ như trước là được rồi."

"Chị dâu, chị còn lo lắng gì nữa? Sớm muộn ba cũng sẽ trao công ty cho em, chị nghĩ ba sẽ coi trọng Cẩm Lăng ư? Cẩm Lăng mới bao nhiêu tuổi, nó mà dám đoạt quyền với em à?"

Tề Nguyệt không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài, Cẩm Lăng chắc chắn sẽ nắm quyền, dù thế nào thì đó cũng là con trai của bà.

"Chị dâu, mấy năm nay em nghẹn chết mất, đêm nay làm vài lần nữa được không?" Tề Nguyệt vừa mặc quần áo vào lại bị Hoa Duẫn Hòa cởi ra, gã tách hai đùi của Tề Nguyệt, đặt người nằm trên thảm cỏ.

Tề Nguyệt cố chịu đựng, thấp giọng nói: "Cậu nhanh lên, đừng phát ra tiếng."

Hoa Duẫn Hòa gật đầu, sau đó xông thẳng vào. Từ đầu tới cuối, Tề Nguyệt cắn răng chịu đựng, Hoa Duẫn Hòa hưng phấn tới mức nói năng loạn xạ, "Chị dâu, thoải mái không?", "Chị dâu, ai đang đ* chị?" Toàn là lời lẽ tục tĩu.

Tề Nguyệt đè nén giọng không dám phát ra tiếng, khi không chịu nổi nữa mới đáp lại Hoa Duẫn Hòa hai câu.

Giang Tử Mặc mang Quý Hoài đi ra bìa rừng, Quý Hoài cũng nghe thấy có âm thanh phát ra, âm thanh này Hoa Duẫn Hòa làm sao có thể khống chế được, cứ như vậy vang vọng giữa mảnh rừng, Quý Hoài ngẩng đầu nhìn Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc cười cười, nói: "Kịch hay không?"

Quý Hoài gật gật đầu, những lời nói dâm dục của Hoa Duẫn Hòa làm cậu xấu hổ đỏ mặt lên, cậu sợ Giang Tử Mặc phát hiện ra, liền đánh trống lảng: "Nhưng Tề Nguyệt không phải người phe anh sao?"

Giang Tử Mặc cười, ánh mắt rét lạnh xuyên qua những phiến lá cây xòa xuống trong không gian u tối, "Chỉ là bao che cho bà ta một chút, nếu bà ta có thể dạy dỗ con gái của mình thật tốt thì tôi cũng đã chẳng xuống tay."

"Hả?" Quý Hoài kinh ngạc, hóa ra chú Mặc vẫn đang báo thù cho mình à, cậu tự sờ sờ mặt, vết thương trên mặt và trên người cậu đã gần khỏi hết rồi, cậu tưởng chú Mặc đã sớm quên chuyện này, không ngờ hóa ra đang đợi cơ hội.

"Cho nên chuyện này là do chú sắp xếp?"

"Tôi chỉ khiến cho tất cả mọi người được chứng kiến thôi, kéo tấm màn che đậy sự đạo đức giả thối tha của bọn họ, tiếp theo diễn như thế nào thì phải dựa vào chính bọn họ rồi."

Quý Hoài vẫn chưa hiểu ý Giang Tử Mặc, nhưng chẳng mấy chốc sau cậu đã rõ.

Tiêu Thanh Thanh có nuôi một con mèo, không biết tại sao tự dưng bị dọa sợ nên chạy loạn ra ngoài, đám người hầu đổ xô đi bắt. Nhưng con mèo rất tinh ranh, nó nhảy từ ban công xuống, Tiêu Thanh Thanh giận dữ mang đám người hầu đuổi theo.

Giang Tử Mặc nhìn con mèo đang chạy vào rừng cây, lại nhìn đám người đang vội vàng đuổi theo, hắn nở nụ cười: "Kịch hay bắt đầu."