Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 34: Hoa Chính Diệu, ông đáng bị như vậy!




Edit: Dép

"Quý Tiểu Hoài, chú nói có nghe không?" Giang Tử Mặc gắt gao nhìn cậu, nói: "Người Hoa gia chưa bao giờ xem cháu như người nhà, cháu còn lăn tăn gì nữa? Bọn họ đối xử với cháu thế nào, chẳng lẽ cháu chưa bao giờ có ý định trả thù sao? Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt cháu."

Quý Hoài im lặng nhìn hắn, trong khoảnh khắc, tâm trí cậu hiện lên ký ức của đời trước, đến cuối cùng chỉ còn sót lại ký ức về ngọn lửa ngút trời và sự đau đớn thể xác. Đồng tử cậu co lại, cắn chặt môi.

Giang Tử Mặc nhìn thấy ánh mắt buông lỏng của Quý Hoài, cảm thấy hơi hưng phấn, "Quý Hoài, cháu không muốn sao? Cháu có từng nghĩ, cháu rõ ràng không làm gì sai cả, bọn họ lại đối xử với cháu như vậy, cháu không hận sao? Cháu vô tội biết bao, mà bọn họ lại quá tàn nhẫn."

Giang Tử Mặc nhìn Quý Hoài trước mắt lại nhớ tới mình hồi nhỏ, cứ một mực nhượng bộ chỉ làm cho người ta thấy mình yếu đuối, hắn ăn đủ loại dạy dỗ rồi, cho nên Quý Hoài càng không quan tâm, hắn lại càng muốn lôi kéo Quý Hoài.

Thân ở tình thế như vậy, ai có thể giữ mình trong sạch. Hắn không thể, cho nên Quý Hoài cũng không thể.

Giang Tử Mặc còn muốn nói tiếp, Quý Hoài đột nhiên mở miệng: "Có chết người không?"

Giang Tử Mặc sửng sốt, hiểu ý cậu, miệng hắn cong lên: "Không đâu."

Quý Hoài mím môi im lặng, một lúc lâu sau, cậu cầm lấy đĩa bánh ngọt, nói: "Vậy thì có thể." Lời này dường như là nói cho chính cậu nghe, nói xong, cậu xoay người đi về hướng Hoa Chính Diệu.

Giang Tử Mặc nhìn bóng dáng Quý Hoài, hắn đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, thiếu niên mặc tây trang có vẻ rất mỏng manh, thân thể gầy gò như một đứa trẻ không thể lớn. Nhưng thế thì đã sao, chẳng có ai đi xót thương cho tấm thân ấy vẫn còn là một đứa trẻ, tại cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, người lớn và trẻ nhỏ dường như chưa từng phân ranh giới.

Có những lúc, bóng dáng của Quý Hoài như trùng khớp với Giang Tử Mặc lúc 12-13 tuổi, cũng mỏng manh như nhau, cũng bị ép phải đấu tranh tiến về phía trước.

Quý Tiểu Hoài, cháu vẫn may mắn lắm, bởi vì cháu gặp chú. Chỉ cần cháu muốn, chú sẽ là trợ lực lớn nhất phía sau cháu, không ai dám ức hiếp cháu hết.

Cháu có muốn không?

.........Cháu nhất định phải muốn.

Quý Hoài chậm rãi đến trước mặt Hoa Chính Diệu, Hoa Chính Diệu đang cùng Hạ phu nhân và vài người khác nói chuyện, thấy Quý Hoài đến, ông ta có chút khó hiểu, hơn nữa, ông ta lại càng sợ Quý Hoài làm ông ta mất thể diện. Nhưng đang trước mặt khách khứa, không tiện đuổi Quý Hoài đi, Hoa Chính Diệu đành xem như cậu không tồn tại.

Mà Quý Hoài lại không cho ông ta toại nguyện, tiến lên từng bước cười nói: "Ông nội."

Sau lần bị Hoa Duẫn Quan ép thì đây là lần đầu Quý Hoài gọi ông ta như vậy. Hoa Chính Diệu không kịp phản ứng. Quý Hoài quay đầu chào hỏi Hạ phu nhân, rồi lại bắt chuyện với Viện Viện.

Hoa Chính Diệu kinh ngạc, sao Quý Hoài lại quen biết Hạ phu nhân? Vừa rồi lúc Quý Hoài khiêu vũ, ông ta đang nói chuyện với mấy vị khách già nên không để ý, bây giờ hết sức kinh ngạc.

"Quý Hoài, có chuyện gì sao?" Hoa Chính Diệu hiền từ hỏi. Ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một người ông rất thương cháu.

Quý Hoài ngượng ngùng cắn môi, đưa bánh ngọt trong tay cho Hoa Chính Diệu, vẻ mặt chờ mong nói: "Ông nội, hôm nay là sinh nhật ông, ông vẫn chưa nếm thử bánh ngọt, cháu sợ chút nữa sẽ hết mất cho nên để dành cho ông một phần."

Bánh ngọt có ngon thế nào đi nữa thì với thân phận của những người ở đây, bọn họ chẳng hiếm lạ gì. Nhưng cháu trai đã có lòng có dạ đưa cho mình thì không giống nữa rồi. Khách quý đứng cạnh nhìn Quý Hoài như vậy thì rất có thiện cảm.

Đặc biệt là Hạ phu nhân, còn dịu dàng hỏi cậu: "Quý Hoài phải không? Đúng là có hiếu, đã ăn bánh chưa?"

"Vẫn chưa ạ, cháu muốn đưa cho ông nội trước." Quý Hoài ngượng ngùng nói, ánh mắt mong đợi nhìn Hoa Chính Diệu.

Đâm lao phải theo lao, Hoa Chính Diệu đành bưng bánh lên ăn hai miếng, Quý Hoài như thể thật sự vui vẻ, mắt cười cong cong. Mọi người nghĩ, chắc là vì ông nội ăn bánh cậu đưa nên Quý Hoài mới vui đến thế, bọn họ không chú ý tới ánh mắt đột nhiên lóe lên của Quý Hoài.

"Ba à!" Hoa Duẫn Giang chạy tới bên Hoa Chính Diệu, thấy Hoa Chính Diệu đã ăn một nửa, sắc mặt gã tái lật.

Hoa Chính Diệu bất mãn nhìn gã, "Cái gì đấy, sao lại hoảng loạn rối rít lên thế?"

"Ba, ba ăn rồi à? Ba..." Hoa Duẫn Giang lo lắng không thôi, lại sợ người khác nhìn ra điểm bất thường, gã quay đầu nhìn Quý Hoài, tức giận không kiềm được, "Quý Hoài, sao mày lại đưa bánh cho ông nội ăn!"

Quý Hoài bị Hoa Duẫn Giang quát, hơi sợ hãi rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: "Bác cả, bác cho cháu bánh ngọt nhưng cháu muốn đưa cho ông nội ăn trước, tý nữa cháu ăn sau. Ông nội vẫn chưa được nếm thử."

Hoa Duẫn Giang vừa sợ vừa tức, gã định dạy dỗ Quý Hoài một trận thì bị Hoa Chính Diệu chặn họng, "Tốt lắm, Quý Hoài cũng là có lòng, ai như mấy cô cậu, lúc ăn có còn nhớ đến lão già này đâu."

Nói xong lại quay qua Quý Hoài, ôn tồn nói: "Ông đã nếm thử rồi, cháu muốn ăn thì mau đi ăn một chút đi."

Quý Hoài gật gật đầu, trước khi đi còn chào hỏi Hạ phu nhân. Quý Hoài vừa xoay người đi, ánh mắt liền cụp xuống, tay phát run, thân thể cũng đang run rẩy. Đây không phải sợ hãi, trái lại, là hưng phấn.

Vừa rồi cậu đứng trước mặt Hoa Chính Diệu nhìn ông ta ăn miếng bánh kia, trong lòng cậu vô cùng sung sướng. Đời trước, Hoa Chính Diệu vẫn luôn xem cậu như một quân cờ, chưa bao giờ coi cậu là một người cháu.

Quý Hoài kính trọng ông ta, hiếu thảo với ông ta, nhưng cuối cùng thì sao? Hoa Chính Diệu vì một mối làm ăn mà tặng cậu cho đối tác, đây là chuyện mà một người ông có thể làm ra sao? Cậu không trông mong gì vào Hoa gia, nhưng sự đau đớn ấy đã khắc sâu vào thân thể và linh hồn cậu, không thể nào quên.

Hoa Chính Diệu, ông đáng bị như vậy!

Quý Hoài nắm chặt tay, ngẩng đầu lên đi về hướng Giang Tử Mặc.