Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 19: Hoa Duẫn Hòa hẳn là muốn chết




Edit: Dép

"Shh, đệch mẹ nó cút hết ra ngoài cho tao!"

Tề Nguyệt khựng lại, nhẹ giọng khuyên bảo: "Em kêu bác sĩ tới đổi thuốc cho anh."

"Cút ra ngoài!" Hoa Duẫn Giang giận đùng đùng, rống vào mặt Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt cúi đầu rũ mắt, nhu thuận đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì gặp Hoa Chính Diệu. "Ba."

"Bây giờ Duẫn Giang nó đang bực, tính tình hơi nóng nảy, con đừng chấp nó."

"Con biết mà, ba không phải lo đâu, con đi nấu ít canh cho anh ấy, ba vào nhìn anh ấy chút đi." Tề Nguyệt mỉm cười bảo Hoa Chính Diệu đi vào rồi đứng ở cửa nhìn hai người bên trong, một lúc sau mới rời đi.

Hoa Duẫn Giang thấy Hoa Chính Diệu tiến vào thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba, con nhất định phải giết chết thằng Giang Tử Mặc, ba muốn ngăn cũng không ngăn được đâu, con phải lấy cái mạng chó của nó!"

Hoa Chính Diệu không để ý tới lời gã nói, chỉ hỏi: "Bị thương có nặng không? Bác sĩ bảo thế nào?"

"Ba! Con nhịn Giang Tử Mặc lâu lắm rồi, lần này con sẽ không tha cho nó!" Hoa Duẫn Giang độc ác nói.

"Con có thể làm gì cơ chứ?" Hoa Chính Diệu trầm giọng, ánh mắt quét quanh căn phòng một vòng, thấy cánh cửa phòng khi nãy đã được Tề Nguyệt đóng lại, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng.

"Ngày nào con cũng kiểm tra khắp phòng, tay Giang Tử Mặc không vươn được tới chỗ này đâu ba." Hoa Duẫn Giang nói.

Gã vừa dứt lời, camera hồng ngoại trên màn hình máy tính ở đầu giường lóe lên một chút, nhưng hai người không chú ý tới.

Hoa Chính Diệu gật đầu, ngồi xuống cạnh giường, trầm giọng nói: "Con không nên chọc vào Giang Tử Mặc."

"Giang Tử Mặc! Giang Tử Mặc! Chẳng lẽ cả Hoa gia ta lại sợ một mình nó! Chúng ta sẽ bị nó dắt mũi mãi mãi? Lần này nó có thể lấy dao đâm con, lần sau nó sọc chết con luôn thì sao? Giang Tử Mặc là một thằng điên, không thể giữ lại!"

Hoa Chính Diệu trầm ngâm thật lâu không lên tiếng, Hoa Duẫn Giang lại giục giã: "Ba!"

Một lúc sau, Hoa Chính Diệu lắc đầu nói: "Con đừng manh động, không đụng vào Giang Tử Mặc được."

"Không đụng vào được? Thế chờ đến lúc nó lấy mạng con rồi mới được đụng vào à? Ba, chúng ta không cần phải sợ Giang Tử Mặc như thế. Giang gia đã rớt đài rồi, năm ấy chúng ta có tình có nghĩa mới nhận nuôi nó, nó chỉ là một con chó chết chủ. Huống hồ công ty của Giang gia đã thuộc về nhà ta rồi, chúng ta còn sợ cái gì nữa?"

"Câm mồm!" Hoa Chính Diệu đứng lên, lớn tiếng quát: "Ba đã dặn mày thế nào? Về sau mấy lời này đừng có nói ra ngoài!"

Hoa Duẫn Giang uất ức ngậm miệng, thấy Hoa Chính Diệu vẫn đi đi lại lại trong phòng vài vòng, gã nói: "Ba, Giang Tử Mặc làm gì có bản lĩnh cài máy nghe lén ở đây."

"Ừm." Hoa Chính Diệu gật đầu, nhưng vẫn kiểm tra một lần nữa.

Hoa Duẫn Giang nghĩ cha mình đúng là già cả rồi, già rồi gan cũng bé đi, để một thằng tạp chủng cưỡi lên đầu mà cũng không dám đánh trả. Nếu đã như vậy, gã sẽ tự mình ra tay.

Khuôn mặt Hoa Duẫn Giang hiện lên sát ý, gã động đậy cánh tay phải bị thương, lần này phải lấy mạng Giang Tử Mặc.

Bên kia, trong thư phòng của biệt thự.

Giang Tử Mặc nhìn Hoa Duẫn Giang đang đằng đằng sát khí trên màn hình, cảm thấy chẳng có gì thú vị, ngón tay trượt lên một cái, màn hình đổi sang cảnh trên hành lang lầu hai, một tên say khướt đang loạng quạng bước đi. Lúc Giang Tử Mặc chuẩn bị đổi sang camera nơi khác thì thấy một đứa nhỏ đang bưng ly sữa đi lên lầu.

Thằng nhóc không thấy người trên hành lang, tới hai bậc thang cuối cùng thì nhảy một cái, nhưng không ngờ nhảy mạnh quá, sữa bị sánh ra một chút. Giang Tử Mặc nhìn nó vẩy vẩy sữa dính trên tay, không khỏi bật cười.

Lục Thất đang ngồi đối diện Giang Tử Mặc, thấy Giang Tử Mặc cười thành tiếng, anh vô cùng tò mò màn hình đang chiếu cảnh gì mà làm cho thiếu gia luôn mang bộ mặt chủ nợ nhà mình lại cười ra tiếng, nhưng anh còn đang bận xử lý việc thiếu gia giao cho nên không dám lười. Có điều chỉ chốc lát sau, thiếu gia nhà anh lại sầm mặt.

Anh vò đầu bứt tai cả nửa ngày, tò mò không chịu được, đứng dậy đi tới bên người thiếu gia, nghĩ bụng sẽ bị thiếu gia mắng một trận, nhưng tầm này liêm sỉ làm cái gì nữa. Anh ghé mắt nhìn màn hình.

Đứa nhỏ Quý Hoài kia đang bị Hoa Duẫn Hòa túm cổ tay, kéo về phía cuối hành lang.

Lục Thất có chút bất ngờ, nhướn mi nhìn thiếu gia nhà mình, chỉ thấy thiếu gia lạnh mặt nói: "Hoa Duẫn Hòa hẳn là muốn chết."

Lục Thất thầm gật gù: Hoa Duẫn Hòa đúng là tìm chết.

Giang Tử Mặc nghiêng đầu dặn dò mấy câu, Lục Thất xoay người ra ngoài, gọi một cú điện thoại.

Mấy ngày nay không ai tới gây sự với Quý Hoài, cậu liền thả lỏng tinh thần. Lúc cậu đang chú tâm lau sữa dính trên tay thì bị Hoa Duẫn Hòa bắt được.

Cậu sợ quá đánh rơi luôn ly sữa xuống nền nhà. Toàn thân Hoa Duẫn Hòa đầy mùi rượu, gã kẹp cổ tay cậu như kìm sắt, Quý Hoài giãy thế nào cũng không thoát được.

"Bác hai, bác đừng làm bậy, sẽ có người tới!"

Hoa Duẫn Hòa đang bị cồn xông thành não lợn, suy nghĩ một chút liền kéo cậu tới nhà vệ sinh ở cuối hành lang. "Ngoan, cháu trai, đừng sợ. Bác, hức, bác lén mang cháu vào đây, không có ai, phát hiện đâu."

"Không được, bác hai, bác buông cháu ra!" Quý Hoài còn nhỏ, bị gã mạnh mẽ lôi xềnh xệch, căn bản không có đường thoát.

Hoa Duẫn Hòa túm cậu đẩy vào nhà vệ sinh rồi đè người lên. Quý Hoài lùi về phía sau cố gắng trốn, cuối cùng bị vây ở góc tường cạnh bồn rửa mặt.

"Ngoan, cháu trai, để bác hôn cháu một tý." Hoa Duẫn Hòa dễ dàng bắt được cổ tay gầy guộc của Quý Hoài, ghé vào định hôn nhưng bị Quý Hoài né tránh, gã cũng không để ý, chuyển qua cắn lên cổ Quý Hoài.

Quý Hoài run lẩy bẩy cả người, chỗ nào bị Hoa Duẫn Hòa đụng tới cậu đều thấy kinh tởm. Dù cậu có dùng chân đạp hay dùng tay chắn, đều bị Hoa Duẫn Hòa dễ dàng khống chế. Cậu đỏ hoe mắt, khóc: "Bác hai, bác tha cho cháu đi...."

Quý Hoài càng kêu khóc, Hoa Duẫn Hòa càng hưng phấn. Hơi cồn xông não, gã thấy tiểu mỹ nhân trước mắt thật là dâm đãng, làm cho gã chỉ muốn đè xuống làm một phát.

Gã nghĩ gì liền làm nấy, bàn tay to kéo áo ngủ của Quý Hoài, khuy áo liền đứt tung ra.

"Hê hê, cháu trai, cháu đẹp lắm, để bác chơi đùa với cháu một lát."

Quý Hoài hoảng sợ, há miệng cắn mạnh, tay Hoa Duẫn Hòa bị cắn bật máu, gã tức giận nắm cằm Quý Hoài, hung dữ vả cậu một phát.

"Không ngoan thì đừng trách bác dạy dỗ cháu. Làm một phát rồi ngoan ngay thôi." Hoa Duẫn Hòa đè lưng Quý Hoài, tự kéo quần xuống.

Lúc này, cửa nhà vệ sinh thình lình bật mở, Tề Nguyệt đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn hai người bên trong.

Lại không ngờ rằng, Hoa Duẫn Hòa không hề có ý định ngừng lại, trái lại còn huýt sáo: "Chị dâu, tới làm một phát chứ?"