Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 17: Cháu không hề lương thiện




Edit: Dép

Giang Tử Mặc đi rất chậm, Quý Hoài đi sau cách hắn ba bước. Cậu cúi đầu nhìn bước chân của mình, sự sợ hãi trong lòng không còn dâng cao, trái lại có phần giảm bớt.

Cậu ngẩng đầu lén nhìn lưng Giang Tử Mặc rồi lại lập tức cúi xuống. Nhìn thấy dáng vẻ của Giang Tử Mặc, cậu bỗng dưng cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Giang Tử Mặc cũng giống cậu, không cha không mẹ không người chăm sóc, nhưng cả đời trước cũng như đời này, hắn sống một cách hiên ngang không ai dám xen vào. Cho dù trong cái "không dám" ấy mang theo sợ hãi cũng kiêng dè, nhưng thật sự hắn sống phóng khoáng hơn cậu nhiều lắm.

Nếu là đời trước, Quý Hoài nghĩ thông rồi thì sẽ cảm thấy hâm mộ một cách tự ti, nhưng đời này, cậu hiểu rõ chính mình, cậu sinh ra đã hỏng bét, lớn lên lại càng hồ đồ, ngay cả lúc chết đi cũng là trò cười cho thiên hạ. Cậu không hề can đảm, không hề có khát vọng, chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình.

"Làm gì chậm chạp thế?" Giang Tử Mặc dừng bước.

"A?" Quý Hoài còn đang chìm trong suy nghĩ, bị giọng nói lạnh lẽo kia làm cho sợ hãi ngẩng đầu lên, "Chú Mặc, không, không đi tiếp sao?"

"Còn đi đâu nữa?"

Quý Hoài nhìn thấy đã tới cửa biệt thự rồi. Cậu nhìn chú Mặc, phát hiện hắn không có ý định đi vào, cậu cũng đứng bất động.

"Quý Tiểu Hoài, sợ chú như vậy sao còn theo tới đây?" Ánh mắt Giang Tử Mặc dõi theo cậu.

Quý Hoài cắn môi, phải nói thế nào đây, không phải hắn gọi cậu đi theo à? Hắn gọi cậu, cậu dám cãi lời sao?

"Rì rầm cái gì đó? Nghĩ chú không nghe thấy sao?" Giang Tử Mặc lạnh mặt.

"Cháu... Chú Mặc gọi cháu, đương nhiên cháu phải đi theo rồi."

Giang Tử Mặc cười lạnh một tiếng, dường như là không tin, hắn đổi cây bâton sang tay trái, tay phải nhấc gáy Quý Hoài lên.

"Tới đây, vào hang sói rồi thì không dễ dàng đi ra đâu."

Quý Hoài chậm lớn, vóc dáng khá thấp, cậu bây giờ chỉ cao tới vai Giang Tử Mặc, bị Giang Tử Mặc nhấc lên như thế, chân không chạm đất. Cậu bị nghẹn khó chịu nên đưa tay khua khoắng loạn ra đằng sau, lại chạm phải một bàn tay lạnh lẽo, cậu sợ quá liền buông ra.

Giang Tử Mặc kéo cậu tới phòng khách, ném lên sofa. Quý Hoài bất ngờ bị ném lên sofa mềm mại, không bám chắc nên bị nảy bật lên một chút, cậu cả kinh, mò mẫm vài lần vẫn chưa bám vào được, liền trượt xuống chân ghế sofa.

"A, đau." Đầu Quý Hoài bị cụng xuống sàn cậu đau tới nổ đom đóm mắt.

Giang Tử Mặc thấy thế thì khá là vui vẻ, lúc Quý Hoài đang giãy dụa đứng lên, hắn cầm bâton trên tay lại đẩy cậu ngã xuống. Một bàn tay Quý Hoài xoa xoa cái trán bị đụng, tay kia thì ôm lấy cái eo đau điếng, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.

"Đứng lên, sao lại ngồi im thế?" Giang Tử Mặc dùng bâton chọc chọc Quý Hoài đang ngồi dưới chân sofa, hắn còn chưa xem xong trò vui này đâu. Giống như trước kia hắn nuôi ba con sói nhỏ, hắn rất thích xem chúng nó đánh nhau. Nếu chúng nó không có hứng thú đánh nhau, Giang Tử Mặc sẽ đi ra châm ngòi nội chiến.

"Chú, chú Mặc, chú để cháu đứng lên đi." Quý Hoài nghiêng đầu híp mắt nhỏ giọng nói.

"Thì cứ đứng lên đi, chú có cấm cháu đâu nào." Để thể hiện tính chân thực của lời nói, hắn còn lùi về phía sau một bước.

Thiếu niên co ro trên mặt đất, so với bé sói con thì cũng chẳng lớn hơn là bao, đôi lông mi đang run rẩy nâng mắt nhìn hắn, Giang Tử Mặc rất muốn đi lên đè cậu xuống không cho động đậy. Về phần đè xong thì làm gì, Giang Tử Mặc chưa nghĩ ra.

Quý Hoài lén nhìn Giang Tử Mặc, dùng mắt ước lượng khoảng cách giữa cậu và hắn, bỗng nhiên nhảy dựng lên, mặc kệ vết thương, cậu lùi nhanh về phía sau.

Ngón tay Giang Tử Mặc đang vuốt ve bâton, cân nhắc khả năng chọc ngã Quý Hoài một lần nữa, nhưng hắn chỉ có thể nuối tiếc mà bỏ qua. Hắn ngồi lên sofa, nói: "Gọt ít trái cây đem ra đây cho chú."

Quý Hoài chuyển ánh mắt tới đống trái cây trên bàn, lại nhìn con dao bên cạnh, cậu run rẩy. Dưới tầm mắt ngày càng lạnh của Giang Tử Mặc, cậu nhanh chóng bưng trái cây chạy tới phòng bếp.

Cậu thở phào một hơi, rửa sạch chỗ trái cây rồi cắt ra bày lên đĩa. Lúc cậu bưng ra ngoài, cậu nghĩ nghĩ rồi quyết định để con dao lại phòng bếp.

Lối vào phòng bếp có một cái bồn rửa tay, phía trên là gương. Lúc cậu bưng trái cây đi qua liền giật lùi về, nhìn chằm chằm vệt màu đỏ trên mũi mình.

Đây, đây là máu đúng không?!

Vừa rồi lúc cậu nhắm mắt, chú Mặc đã cọ máu lên mũi cậu?! Cậu mang cái vết máu này từ lúc đó tới giờ?!

Cậu lập tức bỏ đĩa trái cây xuống, mở vòi nước, dùng nước xoa lên mũi vài lần. Cậu nhìn thấy máu theo dòng nước chảy xuống, lúc này mới lại nhớ lại cảnh tượng chú Mặc rút dao đâm người.

Lại thêm cả đời trước, hai đời rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy tận mắt cảnh chú Mặc "phát điên", tận mắt nhìn.....vẫn là làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Quý Hoài đặt đĩa trái cây trước mặt Giang Tử Mặc, sau đó lập tức lùi về sau hai bước. Giang Tử Mặc cười lạnh, chọn mấy trái nho, chậm rãi vừa ăn vừa hỏi: "Rửa sạch rồi à?"

"A....vâng ạ."

"Da của cháu lúc dính máu lên nhìn rất đẹp."

Giang Tử Mặc nói ra lời này cộng với vẻ mặt của hắn ung dung ăn nho làm Quý Hoài liên tưởng tới mấy tên sát nhân biến thái sau khi gây án xong, đem máu bôi lên thi thể người chết rồi âm trầm nói: "Thật là xinh đẹp."

Nghĩ tới đây, Quý Hoài rùng mình, run run nói: "Không đẹp chút nào đâu chú." Nói xong thì mặt trắng bệch.

Giang Tử Mặc không biết Quý Hoài đang tưởng tượng cái gì, chỉ thấy người trước mắt đang mang bộ dạng bị bắt nạt. Hắn lần đầu tiên nghi ngờ, có phải lực sát thương của mình đúng là khủng khiếp như trong lời đồn hay không. Chẳng biết có tới mức dọa trẻ con sợ phát khóc hay không nhỉ.

"Quý Tiểu Hoài." Giang Tử Mặc thả lỏng thân thể trên sofa, "Hôm nay Hoa Duẫn Giang mang cháu đi xin lỗi?"

".... Vâng ạ." Chuyển đề tài tốc độ bàn thờ, Quý Hoài chưa kịp phản ứng, vội vàng gật đầu.

Giang Tử Mặc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch nhu thuận của Quý Hoài, hiếm khi cười khoái trá, "Có muốn trả thù hay không?"

Quý Hoài không hiểu ý của Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc lại nói tiếp: "Nếu đã không muốn làm người Hoa gia, chú có có thể giúp cháu. Những người đó đối xử với cháu thế nào, chính tay cháu sẽ phản đòn lại."

Giờ thì Quý Hoài hiểu rồi, cậu im lặng. Giang Tử Mặc không hề vội vã, lật lật đĩa trái cây cắt thành từng khối vuông xinh xắn, chọn ra hai miếng dưa lưới, lại chọn tiếp hai miếng dưa hấu để ăn.

Tới khi hắn chuẩn bị chọn một loại trái cây khác thì Quý Hoài lên tiếng: "Nếu cháu trả thù, thì chẳng phải cũng sẽ trở nên đáng sợ giống bọn họ hay sao."

Giang Tử Mặc đột nhiên cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn Quý Hoài, "Cháu thật sự rất "lương thiện", cũng thực sự ngu ngốc."

"Cháu không hề lương thiện, cháu chỉ là...không muốn..."

Giây phút được sống lại, trừ sợ hãi ra thì cậu còn một ý định nữa là trả thù. Phải trả lại sự nhục nhã mà người Hoa gia đã đem lại cho cậu, nhưng ý định này chỉ dấy lên trong chốc lát rồi tan biến.

"Lương thiện", hai chữ này không biết từ khi nào đã trở thành một tính từ tiêu cực, ai ai cũng muốn tránh xa.

Mình không hề lương thiện, mình cũng có ý đồ riêng, mình cũng muốn người Hoa gia không được sống yên ổn, tất cả những điều đó Quý Hoài đã từng nghĩ qua. Nhưng... vẫn luôn có một giọng nói, bảo cậu không nên làm vậy.

Có lẽ là bà nội, cũng có thể là tiềm thức yếu đuối của chính cậu.

Cậu sợ tay mình vấy bẩn, cậu sợ cậu sẽ trở thành người không đứng đắn giống mẹ cậu như người ta đồn đại, cậu sợ... một khi cậu đã ra tay, một chút thiện lương cuối cùng cũng chẳng giữ lại được.

Cái con người yếu đuối nhát gan trong lòng vẫn luôn níu kéo cậu, yếu ớt bảo cậu không nên đi vào con đường này.

Quý Hoài, mày đừng trở thành người đáng sợ.

"Cháu vốn dĩ đã ngu ngốc, chú Mặc e là tìm nhầm người rồi." Quý Hoài cúi đầu nói.

Sau đó lại im lặng, Giang Tử Mặc vẫn lạnh lùng nhìn cậu, như thể hắn muốn xé đầu cậu ra xem trong đó chất chứa bao nhiêu ngu xuẩn.

"Ừ, cháu không hối hận tới tìm chú là được." Giang Tử Mặc không nhìn cậu nữa, vẻ mặt không biết là lạnh lùng hay có ý khác, dù sao thì cũng khác với vẻ châm chọc khiêu khích khi nãy.

- -------------------

Quý Tiểu Hoài không phải nhược thụ x3, chuyện quan trọng phải nói 3 lần:v Quý Tiểu Hoài sau này là nam thần, chỉ dẹo với mình chú Mặc thôi, nếu là nhược thụ thật thì mị đã chẳng thầu bộ này =)))))))))))))