Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 150: Cháy lớn




Edit: ded inside

Lúc xe chạy gần tới sơn trang, Quý Hoài đột nhiên hoảng hốt, như là có cái gì đó rơi vào khoảng không, cũng phảng phất như có gì đó bị nhấc lên hẫng một cái, tâm trạng lên lên xuống xuống, hoảng sợ tột cùng.

Ngọn lửa phía trước càng lúc càng lớn, ánh lửa đỏ rực bầu trời, Quý Hoài nghe thấy tiếng rầm rầm đổ sập, chân tay cậu rét run nhưng xương cốt thì lại như bị thiêu trong lò lửa. Đời trước, cậu không biết mình đã ở trong đám lửa đó bao lâu, nhưng loại cảm giác nóng rát đau đớn ấy không thể nào quên đi được. Bàn tay nắm vô lăng đổ mồ hôi, cậu ép chính mình phải nhìn về phía trước.

Không sao cả, chú Mặc đã hứa rồi.

Cậu lại nhìn hộp bánh ngọt. lòng dần bình tĩnh lại.

Chú Mặc còn đang ở nhà chờ cậu, cậu phải mau chóng trở về.

Lòng luôn nghĩ về hắn, sợ hãi và lo âu như thủy triều rút đi, cậu cố lờ đi cảm giác bất an trong lòng, lái xe đi vào.

Nhưng ngọt lửa ngút trời đã che lấp tầm mắt cậu, không chỉ sơn trang Hoa gia, ngay cả biệt thự bên này của bọn họ cũng đã chìm trong biển lửa.

Quý Hoài run rẩy cởi dây an toàn, xuống xe thì chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

"Chú Mặc." Tất cả âm thanh đều nghẹn lại trong cổ họng, Quý Hoài muốn gọi chú một tiếng, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

"Bên này! Các cậu qua bên này dập lửa!" Lính cứu hỏa vọt chạy vào, kéo theo vòi nước dập lửa cho biệt thự.

Nhưng lửa quá mạnh, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dạng ngôi nhà, không thể nhìn rõ dáng vẻ của biệt thự nữa.

Không nhìn rõ nữa.

Nhưng chú Mặc đâu?

Quý Hoài đứng dậy vọt về phía trước. Cậu chẳng màng gì nữa, lòng hoảng hốt tột cùng, cậu sợ chú Mặc giống cậu, một mình trong đám cháy nhìn chính mình dần tàn lụi.

Rất đau, thật sự rất đau.

"Ai đó? Làm gì đấy? Đệch! Ngăn cậu ta lại!" Đội trưởng lính cứu hỏa liếc nhìn thấy một bóng người xoẹt qua, anh ta liền quát lên không cho Quý Hoài xông vào trong, nhưng không có tác dụng, thế là cũng đuổi theo cậu.

Hai lính cứu hỏa phía trước nghe thấy tiếng đội trưởng thì quay đầu ngăn Quý Hoài lại, Quý Hoài vội vã gào lên: "Buông ra! Buông ra!"

"Cậu không được vào trong, bên trong cháy rụi hết rồi!" Lính cứu hỏa dùng sức kìm cậu lại, khuyên nhủ.

"Buông ra, buông ra!!!" Quý Hoài gào lên giãy giụa thật mạnh, ngọn lửa ngập trời in trong mắt cậu, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Lính cứu hỏa sửng sốt, bất đắc dĩ khuyên: "Cho dù bên trong có người thì bây giờ cũng không còn nữa rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, cậu đừng xúc động quá."

Quý Hoài gào lên xé gan xé phổi, tuyệt vọng thảm thiết: "Tôi muốn đi vào, chú Mặc còn ở trong đó, tôi muốn đi vào! Các anh đừng cản tôi!"

Lính cứu hỏa không ngăn được Quý Hoài, một người nữa thấy thế cũng đi lên đè cậu lại. Cứu hỏa cấp bách, nhân lực đều tập trung dập lửa bên đại trạch Hoa gia, bên này chỉ có mấy mống mà lại còn tốn mất hai người để ngăn Quý Hoài, nhất thời đội trưởng nổi nóng.

Anh ta chỉ vào Quý Hoài quát: "Lấy dây thừng trói cậu ta lại! Trói vào gốc cậy kia kìa!"

Hai lính cứu hỏa không ngăn nổi Quý Hoài giãy giụa quá mạnh, nghe thấy lệnh của đội trưởng thì thở phào cầm dây thừng trói Quý Hoài lại.

Quý Hoài lắc đầu kịch liệt, thở dốc cầu xin bọn họ: "Đừng... đừng... Chú Mặc còn ở bên trong..."

Lính cứu hỏa không đành lòng, nhưng bọn họ không thể ngồi canh chừng Quý Hoài được, dứt khoát trói cậu vào gốc cây.

"Lính cứu hỏa chúng tôi có trách nhiệm dập lửa cứu người, cứ giao mọi việc cho chúng tôi, cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Hai người lính cứu hỏa đè Quý Hoài lại, quấn ba vòng dây trói cậu vào gốc cây, liên tục nói xin lỗi.

Bọn họ không có thời gian canh chừng Quý Hoài, từ lúc nhận được báo cháy thì phải giành giật từng giây, bởi vì chỉ chậm một giây thôi cũng có thể mãi mãi mất đi một sinh mệnh.

Quý Hoài ngồi dưới đất, người bị trói ba vòng dây cột nút lại phía sau gốc cây, cậu có giãy thế nào cũng không thoát được.

Hai người lính cứu hỏa trói cậu có vẻ như đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy rồi, họ biết rằng nếu để người ta cứ nhìn đám cháy mà bản thân lại bất lực không thể làm gì, những thân nhân ấy có lẽ sẽ phát điên mất.

Cho nên bọn họ cột Quý Hoài lại ở phía sau gốc cây, không để cậu nhìn thấy đám cháy.

Quý Hoài chỉ có thể nhìn đêm tối bao trùm lấy khu rừng sau núi và ánh lửa cháy hắt về phía này, lá cây ngọn cỏ đều bị ánh lửa chiếu sáng bừng chói mắt.

Quý Hoài vẫn luôn mở to mắt, cho tới khi ánh lửa hắt lại trên cây cỏ không còn nữa, trong không khí bắt đầu bốc lên một mùi tro bụi ghê tởm.

Đó là mùi của đồ vật sau khi cháy rụi, một loại mùi mục nát hỗn loạn, hít thở không thông.

Ngửi thấy loại mùi ấy là biết được rằng chẳng còn lại bất cứ thứ gì sót lại. Cậu sợ rằng giữa thứ mùi ấy lại ngủi được mùi máu thịt bị thiêu rụi, cậu nhắm mắt lại, cắn chặt răng, thân thể run lên từng hồi.

Đội trưởng lệnh cho lính cứu hỏa đeo mặt nạ phòng độc tiến vào trong nhà, hai người báo cáo: "Chỉ phát hiện ra một thi thể, không phát hiện gì nữa."

"Ừm." Đội trưởng gật đầu, nhìn thoáng qua thi thể dưới chân, đã bị thiêu rụi toàn bộ không nhìn ra hình thù gì.

"Báo cảnh sát đi, vụ này giao cho bên cảnh sát." Đội trưởng nói, sau đó đi ra ngoài. Lúc đi ra anh ta đá phải một đồ vật dưới chân, anh ta dừng lại, ngồi xuống dùng bàn tay đeo găng tay cầm lên.

"Một con dao gấp?" Con dao này bị đốt lâu như thế mà không biến đổi hình dạng, trừ lúc cầm lên rất nóng. Con dao này không giống với hàng mua vỉa hè, mà càng giống như đồ vật được phân phối trong cơ quan tổ chức nào đó.

Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy nghi ngờ, thả con dao lại chỗ cũ, tuy rằng đã cháy gần hết mọi thứ nhưng du sao cũng là hiện trường vụ án, bao nhiêu năm kinh nghiệm, anh ta nhìn là biết ngay đây là một vụ phóng hỏa có chủ đích. Bây giờ liên quan đến mạng người thì đã cấu thành án hình sự, phải giao cho phía cảnh sát.

Bọn họ lại kiểm tra một lúc nữa, không phát hiện thêm gì mới rời khỏi hiện trường. Mới ra thì cảnh sát tới, tốc độc làm việc của bên hình sự cũng rất nhanh, đã kiểm tra xung quanh một vòng rồi. Đội trưởng phòng cháy chữa cháy thuật lại đơn giản tình huống bên trong cho cảnh sát, sau đó thấy một người chen từ phía sau đám cảnh sát lên.

"Cảnh quan, người bên trong đâu?" Là Lục Thất, toàn thân đều là tro bụi, trên mặt còn bị thương, anh sốt ruột nhìn bên trong, hoảng sợ lại bối rối nhìn cảnh sát: "Hai người bên trong đâu?"

"Hai người? Chúng tôi chỉ phát hiện ra một thi thể." Đội trưởng nói.

"Cái gì?!" Lục Thất tối sầm mắt, suýt nữa không đứng được.

"Bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, tình huống trước mắt cũng khó nói được, cho nên cậu cứ bình tĩnh, cảnh sát sẽ toàn lực điều tra." Cảnh sát cũng là người rất quen thuộc - Đội trưởng Dương.

Đội trưởng Dương cho người trấn an Lục Thất rồi dẫn người đi vào trong thăm dò, đội trưởng phòng cháy chữa cháy đứng bên cạnh vỗ trán: "Đúng rồi, còn một người bị chúng tôi trói."

"Trói? Là nghi phạm sao?" Đội trưởng Dương cả kinh.

Đội trường phòng cháy chữa cháy lắc đầu, "Không không, cậu ta định xông vào đám cháy nên chúng tôi đành phải trói lại."

"Ai?" Lục Thất hỏi, "Đâu rồi?"

Đội trường phòng cháy chữa cháy dẫn tất cả qua đó, chỉ thấy một người đang cúi đầu bị trói chặt ở gốc cây.

"Hoài thiếu gia?" Lục Thất khiếp sợ nhìn cậu, vô cùng đau lòng.

Quý Hoài mặc áo sơ mi, chỗ bị trói đều rỉ máu, vừa nhìn đã biết là giãy giụa rất mạnh, Lục Thất vốn đã khổ sợ, không biết Hoài thiếu gia biết chuyện thì sẽ ra sao, anh tháo dây thừng ra.

Quý Hoài bất động thật lâu, đủ loại suy nghĩ dâng lên trong đầu Lục Thất, anh không nhịn được, mũi cay cay, "Hoài thiếu gia, cậu nhất định phải bình tĩnh."

Quý Hoài chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt mất tiêu cự, sau đó đột nhiên run mạnh một cái. Mắt Lục Thất đã ướt nhẹp, anh bắt lấy tay Quý Hoài, lời an ủi không thể ra khỏi miệng, Quý Hoài chốc lát đã hiểu ra.

"Đâu rồi?" Quý Hoài khàn khàn giọng hỏi.

Lục Thất há miệng thở, muốn nói là không còn rồi, muốn nói là bên trong chỉ có một thi thể không biết là thiếu gia hay là Văn Bân, anh không dám nói, dù là ai thì đối với bọn họ đều vô cùng đau xót.

"Quý tiên sinh, Lục tiên sinh, các cậu phải phối hợp với chúng tôi lấy khẩu cung." Đội trưởng Dương nói.

Lục Thất đỡ Quý Hoài dậy, hai người đều chưa ổn định cảm xúc, thậm chí Quý Hoài như đã mất hồn, Quý Hoài đứng lên, gật gật đầu nhẹ giọng đáp: "Được."

Sau đó cậu quay đầu nở một nụ cười nhạt: "Anh Lục, anh dìu em đi với, chân em tê quá."

"Ừ." Lục Thất đỏ mắt lên, không dám nhìn vào mắt Quý Hoài nữa.

Quý Hoài mới bước một bước liền lảo đảo, Lục Thất lập tức đỡ lấy cậu, vừa chạm vào liền nhận ra tay Quý Hoài đã ướt đẫm.

"Tay cậu..." Lục Thất nói không ra tiếng, anh nắm tay Quý Hoài nhìn, ngón tay toàn là máu, lật lại thì thấy máu chảy đầm đìa, còn có vài mẩu vụn từ dây thừng trên đó.

"Không sao, dìu em đi một đoạn." Quý Hoài buông tay xuống, thúc giục Lục Thất.

Lục Thất hít sâu một hơi nhịn lại nước mắt đang trào ra, sau đó dìu Quý Hoài đi. Đi tới cửa Lục Thất vẫn chưa buông tay, bờ vai dưới tay anh đang run rẩy không ngừng.

Anh sợ nếu buông tay thì Quý Hoài sẽ sụp đổ mất, anh cũng sợ Quý Hoài sẽ làm ra chuyện gì không thể cứu vãn.

Bây giờ không có thiếu gia, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Quý Hoài.

Quý Hoài đứng yên ở cửa thật lâu, trước mắt chỉ còn đống đổ nát bị thiêu rụi tới tận khung, còn có một thứ mùi khó chịu truyền tới.

"Em đi lấy bánh ngọt." Quý Hoài bỗng nhiên mở miệng, "Bánh ngọt, bánh ngọt có hình Cừu Vui Vẻ mà chú Mặc thích nhất, em làm đấy, chú Mặc..."

Yết hầu Lục Thất nghẹn lại, nước mắt lại ứa ra.

"Anh ấy còn chưa ăn thử." Quý Hoài nói chưa dứt lời liền bắt đầu khóc.

Khóc rất lớn, xé gan xé phổi, như là muốn đào cả trái tim ra ngoài.

Tuyệt vọng, gào thét, kêu khóc.

Tiếng khóc đứt quãng bay trong gió, âm thanh nào cũng tràn ngập vẻ bi thương.

Gió thổi lá cây kêu xào xạc như hòa theo tiếng khóc đau xót của cậu, bay khắp trời đêm.

Đêm nay là sinh nhật 30 tuổi của Giang Tử Mặc, Quý Hoài làm bánh ngọt, nhưng Giang Tử Mặc chưa kịp ăn.