Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 138: Ai là cha?




Edit: anh Dờ không lén lút trốn việc nữa mà quang minh chính đại trốn việc.

"Cho nên tôi không phải con của ông đúng không?" Quý Hoài đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Hoa Duẫn Quan.

Hoa Duẫn Quan siết cánh tay cậu càng chặt thêm, ông ta chán ghét nhìn Quý Hoài, hừ lạnh một tiếng, "Con ta? Đương nhiên là con của ta rồi, chỉ cần là A Chi sinh thì chính là con ta."

Quý Hoài im lặng, đột nhiên tỉnh ngộ ra.

Hóa ra cậu không phải là người Hoa gia, cậu đã đi lầm hướng ngay từ đầu rồi, cậu căn bản không có cha, nơi này không có ai là người thân của cậu hết.

Bảo sao cậu và người Hoa gia không hợp nhau, bảo sao cả hai đời Hoa Duẫn Quan đều đối xử lạnh lùng với cậu, cậu thế mà còn lừa gạt chính mình rằng Hoa Duẫn Quan dù gì cũng có tình cha con với cậu.

Quý Hoài cúi đầu cười. Tạ Chi đi vào, đanh mặt hô một tiếng: "Hoa Duẫn Quan!"

Hoa Duẫn Quan cắn răng buông tay Quý Hoài ra: "A Chi, để anh đưa em về."

"Sau này..." Quý Hoài nhìn một lượt Tạ Chi, Hoa Duẫn Quan, Hoa Chính Diệu, sau đó lạnh lùng nói: "Sau này có chuyện gì cũng đừng tới tìm tôi, chúng ta không hề có quan hệ gì cả."

Tạ Chi nhíu mày, Hoa Chính Diệu thì đang tức Hoa Duẫn Quan, nghe thấy giọng điệu lạnh tanh của Quý Hoài như thế thì càng giận dữ, "Mất dạy! Đứa nào cũng không coi Hoa gia ra gì! Quý Hoài, nếu mày giống ba mày, ta sẽ đánh gãy chân mày cho chừa!"

"Ba tôi? Tôi có ba từ bao giờ vậy?" Quý Hoài bình tĩnh hỏi lại.

Hoa Chính Diệu nện gậy quát: "Hoa Duẫn Quan chính là ba mày, kết quả xét nghiệm đã rõ ràng rồi."

"Ba à." Hoa Duẫn Quan cười nhạo, "Cái xét nghiệm ADN con đưa cho ba là giả đó."

"Cái gì giả?" Hoa Chính Diệu nghi ngờ, sau đó kinh hãi, "Sao lại giả được? Quý Hoài... Quý Hoài không phải sinh mùng 6 tháng 12 sao?"

Lời này vừa nói ra, Hoa Duẫn Quan lập tức sầm mặt: "Ông nhớ rõ nhỉ, ông nhớ rõ như vậy làm gì? Quý Hoài từ đâu ra, ông thao túng từ đầu tới cuối ông còn không rõ sao??!!"

"Ta làm sao mà biết được?" Hoa Chính Diệu giận dữ, "Mày luôn miệng bảo đứa trẻ trong bụng Tạ Chi là của mày, lẽ nào năm ấy mày nói dối?"

"Không nói như thế thì làm sao ông để tôi cưới A Chi? Nhưng tôi nói vậy rồi ông cũng đâu có đồng ý, trong mắt ông chỉ có ích lợi, chỉ có tiền quyền. Nếu ông thật sự coi tôi như con đẻ thì đã chẳng chia rẽ tôi với A Chi."

"Được rồi!" Tạ Chi ngắt lời Hoa Duẫn Quan, "Hôm nay tôi tới đây không phải để nghe hai cha con các người nói nhảm, Hoa lão gia, ngài mời tôi đến để bàn chuyện hợp tác đúng chứ?"

Nếp nhăn trên mặt Hoa Chính Diệu run lên, sau đó chỉ có thể áp lửa giận xuống. Tạ Chi là do lão mời tới, nếu sớm biết Đại phu nhân của Vinh Gia là Tạ Chi, lão ta còn lâu mới mời về làm khách.

Nhưng bây giờ lão không thể đuổi Tạ Chi ra khỏi cửa giống như năm ấy nữa, hiện tại không thể động vào Tạ Chi. Nghĩ vậy, Hoa Chính Diệu nghẹn tức, ngực phát đau.

Hai năm nay sức khỏe lão ngày càng suy yếu, nếu không phải lần này công ty gặp chuyện cần xoay vòng vốn, lão cũng sẽ không đánh chủ ý tới Vinh gia. Hết bị Hoa Duẫn Quan tới Tạ Chi xoay vòng vòng, lão ôm ngực ho mạnh một tiếng rồi ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

"Ông nội!" Hoa Cẩm Lăng đỡ lấy từ phía sau, sốt ruột nói với chú Cốc, "Mau mời bác sĩ tới đây."

Người Hoa gia vội vã rối tung rối mù, Quý Hoài nhìn nhìn rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tạ Chi, ánh mắt cậu chẳng hề liếc lấy một cái.

Tạ Chi dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo Quý Hoài, bà do dự một lát rồi đuổi theo.

"Quý Hoài."

Quý Hoài không dừng lại, đi thẳng về phía trước.

"Quý Hoài, ta có chuyện muốn nói với con, Quý Hoài..." Tạ Chi xỏ giày cao gót đi theo sau Quý Hoài, Quý Hoài càng chạy càng nhanh, Tạ Chi không đuổi kịp, suýt nữa vấp ngã.

Hoa Duẫn Quan đi ra thấy cảnh này liền nổi giận. Ông ta bước nhanh đuổi tới chỗ Quý Hoài, túm lấy cổ cậu áp xuống đất.

"Gọi mày đấy, có nghe thấy không?"

Tạ Chi nóng nảy, "Hoa Duẫn Quan, anh buông tay thằng bé ra."

"A Chi, anh sẽ dạy dỗ nó, cho nó biết phép tắc." Hoa Duẫn Quan dịu dàng nhìn Tạ Chi.

Quý Hoài thừa lúc Hoa Duẫn Quan nhìn Tạ Chi, một cước quét ngang chân ông ta, sau đó chống khuỷu tay thụi ngược vào ngực Hoa Duẫn Quan, ông ta ngã văng trên đất. Quý Hoài đứng lên, chưa kịp đứng vững thì Hoa Duẫn Quan cũng đã đứng dậy vung một quyền qua.

"Urgh..." Quý Hoài không nhúc nhích, còn Hoa Duẫn Quan thì ôm bụng lui về phía sau hai bước.

Giang Tử Mặc lạnh lùng nhìn ông ta: "Bây giờ Quý Hoài là người của tôi, anh không có tư cách động vào em ấy."

"Chú Mặc." Quý Hoài thầm thở phào trong lòng, những cảm xúc phẫn nộ vừa rồi cũng đã chìm xuống khi nhìn thấy Giang Tử Mặc.

"Có bị thương chỗ nào không?" Giang Tử Mặc nghiêng đầu hỏi cậu.

Quý Hoài lắc đầu cười: "Không có, anh tới rất đúng lúc."

Hoa Duẫn Quan nhíu mày cắn chặt răng, quát vào mặt Giang Tử Mặc: "Tôi dạy dỗ con tôi, cậu có tư cách gì mà xem vào? Tử Mặc, chuyện này không liên quan tới cậu, tránh ra đi."

"Anh ba, thật ngại quá, nếu anh muốn động vào Quý Hoài thì phải bước qua xác tôi trước đã."

Hoa Duẫn Quan nghiêm mặt siết chặt nắm tay, Tạ Chi đứng bên cạnh tức giận quát: "Hoa Duẫn Quan anh đủ rồi đấy, ở nơi này ai cũng có tư cách, trừ anh!"

"Sao anh lại không có tư cách, năm ấy anh đã nói rồi, dù cha Quý Hoài là ai, chỉ cần là do em sinh thì chính là con anh."

Tạ Chi cười khẽ một tiếng, mỉa mai: "Nếu anh muốn nhận nó thì đã sớm nhận rồi, cần gì phải giả vờ giả vịt. Anh đối xử với Quý Hoài như thế nào anh tự biết, Quý Hoài và anh không có chút quan hệ nào hết."

"A Chi." Hoa Duẫn Quan không biết làm sao, muốn nắm tay Tạ Chi lại bị bà né tránh, "A Chi, anh không thích nó, chỉ cần nhìn nó là anh nhớ tới..." Ông ta cắn chặt răng, nỗi hận không thể che giấu.

Lần đầu tiên gặp Quý Hoài, Hoa Duẫn Quan rất khiếp sợ vì cậu giống Tạ Chi như đúc. Nhưng tính cách của Quý Hoài và Tạ Chi không giống nhau. Quý Hoài sợ ông ta. Cậu nhát như cáy, yếu đuối vô dụng, dáng vẻ sợ sệt, khiến Hoa Duẫn Quan nhớ tới tên thầy giáo kia. Đến bây giờ Hoa Duẫn Quan vẫn còn nhớ như in bộ dạng đeo kính mắt, thậm thà thậm thụt, nói năng không nên hồn của tên đàn ông đó.

Cho tới hiện tại Hoa Duẫn Quan chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người trở thành đối tượng mà ông ta ghét nhất trên đời này.

Sự tồn tại của Quý Hoài từng giây từng phút nhắc nhở Hoa Duẫn Quan về sai lầm năm ấy. Ngoài miệng thì bảo là con trai, nhưng trong lòng ghét cay ghét đắng. Bởi vì đứa trẻ ấy không nên tồn tại, nếu có tồn tại thì cũng phải là dòng máu của ông ta, chứ không phải là con của một tên đàn ông vô dụng.

Tạ Chi thấy Quý Hoài căm hận thấu xương với người "ba" là Hoa Duẫn Quan, ánh mắt bà hơi rũ xuống, không nói gì nữa.

"A Chi, bây giờ em về rồi sẽ không đi nữa phải không?"

Tạ Chi thu lại cảm xúc, bình thản nói: "Hoa thiếu gia đừng tùy tiện gọi tên tôi, gọi tôi là Tạ phu nhân như những người khác là được."

Hoa Duẫn Quan đau xót, nhớ tới thân phận hiện tại của Tạ Chi mà lòng ông ta đau như cắt. Ông ta tìm Tạ Chi nhiều năm như vậy chính là muốn Tạ Chi quay về, sau đó quang minh chính đại cưới vào cửa. Nhưng mà hiện tại thì trước tên của Tạ Chi đã treo họ của một người đàn ông khác.

So với chuyện năm đó Tạ Chi mang bầu con trai của người khác còn khó chịu hơn.

"Anh ba, Tạ phu nhân, hai người tiếp tục ôn chuyện, tôi với Tiểu Hoài còn chưa cơm nước gì, chúng tôi xin phép về ăn cơm." Giang Tử Mặc nói.

Tạ Chi nhìn Quý Hoài, cậu không hề nhìn hai người kia, sau khi Giang Tử Mặc đến đây, ánh mắt của Quý Hoài cứ dán chặt lên người hắn.

"Ừ." Tạ Chi còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, gật đầu.

Giang Tử Mặc kéo Quý Hoài đi về, Hoa Duẫn Quan khó hiểu: "Sao nó lại ở cùng với Giang Tử Mặc vậy?"

Tạ Chi không để ý tới ông ta, xoay người đi ra cửa, Hoa Duẫn Quan chạy đuổi theo, tài xế thấy Tạ Chi đến nên mở sẵn cửa xe, bà ngồi vào trong, Hoa Duẫn Quan chặn cửa lại không cho đóng.

"A Chi, mấy năm nay em có khỏe không?"

"Tôi sống rất tốt." Tạ Chi gật đầu, ý bảo Hoa Duẫn Quan tránh ra.

Hoa Duẫn Quan thở dài, đóng cửa lại cho Tạ Chi, bà sửng sốt một lát rồi ra hiệu cho tài xế lái xe.

Xe khởi động, Tạ Chi thoáng ngoái lại nhìn Hoa Duẫn Quan vẫn đứng ở ven đường nhìn theo. Qua mấy năm nay, bọn họ đều già cả rồi, sớm đã không phải thời tuổi trẻ bồng bột nữa. Nhưng Hoa Duẫn Quan dường như không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ năm xưa, trừ dấu vết năm tháng in trên khóe mắt, chẳng có gì thay đổi cả.

Hoa Duẫn Quan vẫn như vậy, năm đó bà phải lòng sự phóng khoáng và thuần túy khi yêu của ông ta, Hoa Duẫn Quan không giống như phường công tử bột bước ra từ phú quý nhung lụa, trái lại càng giống một hiệp khách.

Năm đó vì Hoa Duẫn Quan mà bà sống chết cố chấp bước vào Hoa gia, chống lại Hoa gia, chống lại tất cả mọi người. Bà chưa từng hối hận vì đã từng một thời coi tình yêu lớn hơn trời như thế, mà khi tình yêu nhuốm màu thù hận, bà cũng quyết đoán từ bỏ nó.

Bà không giống như Hoa Duẫn Quan, bà không thể sống được bao nhiêu năm chỉ trông vào yêu mãi một người.

Xe dần xuống núi, chậm rãi hòa vào trong dòng xe cộ tấp nập, Tạ Chi thở dài xoa xoa mi mắt.

Quý Hoài vừa bước vào cửa thì nhớ ra hình như cậu chỉ làm mỗi món thịt kho, còn bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn chưa đụng đến, buối tối ăn cái gì đây. Nhưng vào tới nhà thì thấy Vương Văn Bân ở đó, lại còn đã chuẩn bị nguyên một bàn đồ ăn.

"Anh làm hết chỗ này á?" Quý Hoài kinh ngạc.

"Đúng thế, không tôi thì còn ai vào đây?" Vương Văn Bân xới cơm ra, thúc giục mau tới dùng bữa, "Mau lên đồ ăn nguội mất."

Giang Tử Mặc nói với Quý Hoài, "Bây giờ cậu ta không có chỗ để đi, chỉ có thể tới ăn chực nhà chúng ta."

"Xí, tôi cơm nước xong rồi đi ngay, không quấy rầy hai người."

Giang Tử Mặc cười không nói gì, quả nhiên Vương Văn Bân ăn cơm xong liền đi. Giang Tử Mặc gọi với theo phía sau cậu ta: "Rửa bát xong rồi đi."

"Lười chết các người đi, rửa bát xong rồi làm cũng không muộn."

Quý Hoài đơ ra chưa kịp phản ứng, lúc hiểu ra rồi thì mặt liền đỏ rần lên. Cậu đứng lên thu dọn bát đũa, Giang Tử Mặc kéo cậu lại, "Làm xong rồi thu dọn vẫn kịp."

Nhưng đương nhiên là làm xong rồi thì bát đũa quần áo để cả đêm không ai dọn.

Tắm rửa xong Quý Hoài thoải mái nằm trên giường ôm Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc xoa tóc Quý Hoài, cậu ghé vào ngực hắn nói: "Xoa nữa hói mất bây giờ."

"Hói tôi cũng không chê."

Quý Hoài bĩu môi, cứ nhàn rỗi thoải mái thế cũng tốt, cậu mặc kệ cho hắn nghịch tóc.

Hai người không nói chuyện, hưởng thụ sự thoải mái hậu sếch. Một lúc lâu sau, Giang Tử Mặc lên tiếng: "Quý Hoài, có muốn biết cha em là ai không?"

Quý Hoài sửng sốt sau đó lắc lắc đầu, "Không, là ai cũng không quan trọng."

Giang Tử Mặc cũng đoán được là cậu sẽ trả lời như vậy, hắn cười nói: "Cũng được, về sau để tôi nuôi em đi, nuôi cả đời."