Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 137: Hoa Duẫn Quan không hiểu được




Edit: anh Dờ

Hiện tại Quý Hoài không còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác. Cuối tuần sau là sinh nhật chú Mặc, bây giờ cậu còn chưa học được cách làm hoa cơ bản trên bánh, cậu muốn làm Cừu Vui Vẻ.

Thợ dạy làm bánh thấy cậu muốn làm hình Cừu Vui Vẻ, liền hỏi: "Nhà có trẻ con sắp sinh nhật hả?"

"Hả?" Quý Hoài run tay, sừng bên phải của con cừu bị lệch đi.

Cậu không nhịn được cười, "À vâng ạ, trong nhà có một bạn nhỏ sắp đón sinh nhật."

Thợ dạy làm bánh hướng dẫn cậu: "Cậu có thể thử làm biểu cảm cho chú cừu phong phú một chút, như thế nhìn thật hơn, cũng nên cân nhắc làm cho thật thú vị, trẻ nhỏ mà, đều thích như vậy."

Quý Hoài gật gật đầu, quyết định sẽ cố gắng hơn nữa vì "bạn nhỏ" ở nhà.

Bình thường Quý Hoài sẽ học tới tầm bốn giờ chiều, sau đó mua thức ăn rồi về nhà chờ chú Mặc. Lúc cậu đang vui vẻ xách túi to túi nhỏ vào nhà, chợt nghe thấy tiếng cãi nhau vọng tới từ nhà trước Hoa gia.

Tiếng cãi nhau chí chóe, còn có tiếng đồ vật rơi vỡ.

Quý Hoài đi vào đóng cửa lại, che bớt đi tiếng ồn bên ngoài. Hôm nay cậu định làm một bữa thịnh soạn: thịt kho tàu, cậu đã mua đủ nguyện liệu và gia vị để nấu ăn rồi.

Cậu rửa tay, mặc tạp dề vào sau đó mở di động ra làm theo từng bước trên đó.

Kỳ nghỉ hè này, ngày nào cậu cũng làm vài món ăn như thế, làm xong sẽ chờ Giang Tử Mặc trở về. Hơn một tháng sau Giang Tử Mặc mới đánh giá một câu: "Đồ ăn hôm nay khá vừa miệng."

Quý Hoài buồn bực càng cố gắng hơn nữa, hiện giờ cậu đã làm ra được món ăn mặn nhạt vừa phải, màu sắc tươi ngon, thoạt nhìn rất kích thích vị giác.

Chuông cửa vang lên, Quý Hoài vẫn đang canh lửa cho nồi thịt.

Chuông cửa tiếp tục réo, lúc này Quý Hoài mới giảm lửa đi, xoa xoa tay đi ra mở cửa, đột nhiên nhớ ra mình còn đang mặc tạp dề, thế là cậu lại cởi ra.

Cậu mở cửa thì thấy chú Cốc đang đứng đó, hơi cúi người nói: "Hoài thiếu gia, lão gia mời cậu qua bên kia."

"Mời?"

Chú Cốc cười: "Lão gia mời cậu qua."

"Bây giờ cháu không tiện đi." Nồi còn đang đun thịt, chốc nữa chú Mặc còn trở về ăn.

"Hoài thiếu gia, Tam thiếu gia về rồi, Tạ phu nhân cũng ở đó." Chú Cốc nói.

"Ồ." Quý Hoài gật đầu, "Bọn họ ở đây thì sao?"

Chú Cốc cười một tiếng, đây là lần đầu tiên Quý Hoài thấy chú Cốc cười thành tiếng, chú Cốc gần 50, khóe mắt đã xuất hiện vết chân chim. Nhưng giữa những nếp nhăn ấy vẫn có thể nhìn ra được hồi trẻ chú Cốc rất là anh tuấn.

Mấy năm nay Hoa gia đã sớm quen với một chú Cốc khiêm nhường kính cẩn. Chú luôn nấp sau người Hoa gia, không nói lời nào, chỉ làm việc nên làm.

Quý Hoài bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đời trước ở buổi đính hôn hoang đường kia, cậu thấy chú Cốc có thì thầm gì đó vào tai chú Mặc. Nhưng trí nhớ rất mơ hồ, nếu hôm nay không thấy chú Cốc cười thì chắc cậu cũng chẳng nhớ ra. Dù sao cũng là chuyện đời trước, hơn nữa lúc đó quả thực rất hỗn lọan, cậu không nhớ rõ rất nhiều thứ, có thể là do cậu nhớ lầm cũng nên.

Chú Cốc nói: "Hoài thiếu gia, cậu trưởng thành hơn rất nhiều."

Bả vai của chú Cốc thẳng tắp, không khom lưng như trước nữa, chú nhìn vào trong nhà hỏi, "Mặc thiếu gia chưa về?"

"Chưa ạ." Quý Hoài lắc đầu.

"Vậy qua bên kia một chuyến đi, có một số việc cháu cần được biết."

Quý Hoài hơi nhíu mày, không hiểu ý chú Cốc nói cho lắm. Chú Cốc cũng không giải thích gì nhiều, đứng ở dưới bậc tam cấp chờ cậu.

Quý Hoài không muốn đi, nhưng mà chú Cốc đang đợi cậu, chú Cốc xem như là người đối xử với cậu hai đời y hệt nhau, cho tới giờ chưa từng khinh thường cậu, chỉ tập trung làm việc của mình, tôn trọng cậu như những người bình thường khác.

Ở Hoa gia thì thái độ của chú Cốc đã là quá tôn trọng rồi, cho nên Quý Hoài cũng rất kính trọng chú Cốc, dù sao cũng là người lớn tuổi.

Quý Hoài nghĩ nghĩ, quay về tắt bếp rồi nhắn tin cho Giang Tử Mặc.

Em tới Hoa gia một chuyến, về nhanh thôi, anh về rồi chúng ta cùng ăn cơm.

Vừa gửi tin nhắn đi thì chú Mặc gọi điện thoại tới, nghe giọng điệu của hắn không được vui vẻ cho lắm, "Em đi làm gì? Đừng đi, chờ tôi về."

Quý Hoài nhìn chú Cốc đang đứng cách cậu nửa bước, cậu hơi ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Em đi một xíu thôi, anh cứ về nhà là thấy em ở nhà. Hôm nay em làm thịt kho ngon lắm, đợi anh về phải ăn nhiều nhiều đấy nhé."

Giang Tử Mặc thở dài, "Bây giờ tôi muốn về rồi đây."

"Dù sao cũng là ông chủ, không thể ngày nào cũng về trước nhân viên vậy chứ."

"Trong nhà có bảo bối, tôi ngồi ở công ty không yên lòng."

Quý Hoài cười khẽ, dường như cậu có thể thấy được khuôn mặt hờn giận của Giang Tử Mặc, "Mai em đi làm với anh được không?"

Giang Tử Mặc miễn cưỡng đồng ý, Quý Hoài liền theo chú Cốc ra đại trạch Hoa gia phía trước.

"Chú Mặc, em cúp nhé, em phải qua đó rồi." Quý Hoài nói xong thì vừa lúc đụng phải Tạ Chi ở cửa, thấy cậu đi về phía này thì bà lạnh mặt nhìn cậu,

Bên kia, Giang Tử Mặc lại dặn dò thêm dăm câu, Quý Hoài "ừm" một tiếng đáp lại.

Giang Tử Mặc cúp điện thoại liền đứng lên nhanh chóng lấy áo rồi đi ra ngoài. Vương Văn Bân thấy dáng vẻ vội vã của hắn thì đi theo sau hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Hoa Duẫn Quan về Hoa gia rồi đúng không?"

Vương Văn Bân kinh ngạc: "Không phải ở khách sạn sao? Hoa Chính Diệu réo mấy lần mà ông ta có chịu về đâu."

Giang Tử Mặc ngừng bước chân một lát, tiếp tục đi ra, "Tôi phải mau đến xem Tạ Chi muốn giở trò gì."

- --

"Sao con lại tới đây?" Tạ Chi nhíu mày nhìn cậu.

Quý Hoài nghiêng đầu nhìn chú Cốc, chú Cốc bước lên nói, "Tạ phu nhân, lão gia cho mời Quý Hoài tới."

Tạ Chi cười lạnh một tiếng, ánh mắt bà hơi đỏ lên, Quý Hoài thoáng nhìn thấy liền giật mình,

Tạ Chi ôm lấy cánh tay như thể đang rét run, bà đưa tay lên khụ một tiếng, trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng của đồ vật bị quăng quật rơi vỡ.

Quý Hoài lên bậc thềm đi vào trong, Tạ Chi gọi cậu lại, "Chuyện không liên quan gì đến con, trẻ nít tới nơi này hóng chuyện cái gì, đi về đi."

Quý Hoài nhìn Tạ Chi, cười nhạt nói: "Người ở trong đó có phải cha tôi không?"

Tạ Chi nhíu mày, ánh mắt né tránh, Quý Hoài cười rồi đi vào trong.

Trong phòng, Hoa Cẩm Tú và Hoa Cẩm Lăng đang đứng cạnh tường, Hoa Chính Diệu chống gậy đứng giữa phòng, lão tức giận thở hồng hộc, tuổi già sức yếu thấy rõ, mà đứng trước mặt lão ta chính là Hoa Duẫn Quan lạnh lùng hằn học trừng mắt nhìn Hoa Chính Diệu.

Hoa Chính Diệu tức tới run người, tay run rẩy chỉ vào mặt Hoa Duẫn Quan, muốn mắng hai câu thì lại lên cơn ho. Quý Hoài đã lâu không thấy Hoa Chính Diệu, giờ phát hiện ra lão thật sự già cỗi mục nát rồi.

Hoa Cẩm Lăng đi lên đỡ lấy Hoa Chính Diệu, chậm rãi vuốt lưng cho lão, nói: "Ông nội, đừng tức giận quá hại sức khỏe."

Hoa Duẫn Quan nghiêng đầu nhìn Quý Hoài, khựng lại một chút rồi bước tới.

Quý Hoài không hiểu gì cả, đã lâu cậu không cảm thấy sợ hãi như thế này, trước khi tới đây cậu không hề nghĩ tới việc sau khi gặp Hoa Duẫn Quan rồi sẽ thế nào, người này với cậu mà nói, cả hai đời đều như người xa lạ.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Hoa Duẫn Quan trước mặt, Quý Hoài bỗng dưng thấy sợ hãi vô cớ, giống như là cậu sẽ không chạy thoát khỏi vận mệnh được nữa vậy.

Đời trước là Hoa Duẫn Quan dẫn cậu vào Hoa gia, cho cậu một hy vọng rồi lại đẩy xuống vực sâu. Đời này cũng bắt đầu như thế, vào lúc Quý Hoài sắp thoát ra khỏi bánh xe vận mệnh thì lại là Hoa Duẫn Quan bắt cậu trở về.

Từ nhỏ cậu không có mẹ, cho nên khi Tạ Chi đứng trước mặt, Quý Hoài cảm thấy rất phức tạp, tuy không có khát vọng muốn thân thiết, phần cảm tình này sớm đã vượt qua những gì cậu mong đợi.

Cậu cắn chặt môi, lùi về phía sau từng bước, Hoa Duẫn Quan đi tới trước mặt cậu, túm lấy tay cậu.

Quý Hoài không nhúc nhích, Hoa Duẫn Quan nhíu mày lạnh lùng nhìn cậu: "Đã lâu không gặp, to gan ra rồi đấy."

Quý Hoài cắn môi không nói.

"Lại đây." Hoa Duẫn Quan siết chặt hơn, túm cậu tới trước mặt Hoa Chính Diệu.

"Mày làm trò gì vậy? Nhà thì không về, con cũng không cần, mày muốn làm gì!" Hoa Chính Diệu rống giận.

"Đứa con này từ đâu ra, ông lại còn không biết chắc? Phải, là do tôi ngu, nhiều năm như vậy đến hôm nay mới biết được, là ông chuốc thuốc Tạ Chi!" Hoa Duẫn Quan siết cánh tay Quý Hoài chặt hơn, Quý Hoài chau mày lại không thoát được.

Mặt Hoa Duẫn Quan đanh lại, gân xanh trên thái dương nảy lên, ông ta thấy bi phẫn khổ sở, ánh mắt trừng lớn, trong mắt toàn tơ máu: "Người con gái tôi yêu nhất, đến tôi còn chưa dám làm gì cô ấy, nhưng vì muốn tôi bỏ cuộc, ông thế mà lại chuốc thuốc cô ấy!"

"Vậy thì đã sao!" Hoa Chính Diệu giận dữ, "Tao muốn tốt cho mày thôi! Loại đàn bà như Tạ Chi làm sao xứng được với mày."

"Thôi ông im mẹ mồm đi! Là do tôi... do tôi..." Hoa Duẫn Quan đỏ mắt, yết hầu nghẹn lại không nói nên lời, "Là tôi không xứng với cô ấy! Ông dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, tôi còn mặt mũi nào mà gặp cô ấy!"

Tạ Chi đứng ngoài cửa tựa vào cột, im lặng nhìn ra bên ngoài. Chạng vạng, sắc trời dần tối đen, bà thấy hơi lạnh liền ôm cánh tay chặt thêm một chút.

Qua nhiều năm như thế, bà đã không còn giận dữ khi nghe thấy chuyện này nữa, đã sớm chấp nhận rồi. Có gì mà không thể chấp nhận, người luôn tiến về phía trước, mắt luôn nhìn về tương lai, chỉ có thù hận mới cần phải quay lại để báo thù.

Nhưng Hoa Duẫn Quan không hiểu được điểm này, ông ta còn đang giận dữ, phẫn nộ, kêu gào. Từ lúc Tạ Chi biết mình bị chuốc thuốc, tỉnh lại ở trên giường thầy giáo, tất cả những khờ dại ngây thơ trong lòng bà đều tan biến, tình yêu sâu đậm không đổi thay kia cũng mất đi rồi.

Chính là, Hoa Duẫn Quan không hiểu được điểm này.