Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 122: Nhẫn




Edit: Cô Cờ giấu tên có danh tính là Cáo - từ hôm nay sẽ về giúp anh Dờ trong công cuộc gõ chữ vì cộng đồng. Anh Dờ khóc vì mừng. Thật sự.

Sáng hôm sau Quý Hoài được Giang Tử Mặc gọi dậy. Quý Hoài không biết bây giờ là mấy giờ, nhìn vẻ mặt của Giang Tử Mặc còn tưởng là muộn đến nơi rồi.

"Nhanh dậy mặc quần áo, đồ ăn sáng cô Thúy làm xong rồi."

Giang Tử Mặc kéo Quý Hoài ngồi dậy, cầm quần áo trên đầu giường mặc lên đầu cậu.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" - Quý Hoài nhấc tay xỏ tay áo vào, mơ mơ màng màng hỏi.

"Đã bảy giờ rồi." - Giang Tử Mặc mặc áo cho cậu xong lại cầm đến cái quần. Quý Hoài mơ hồ "ừ" một tiếng rồi mới giật mình tỉnh - "Mới bảy giờ thôi á?"

"Cũng không còn sớm nữa, chút nữa em còn phải ăn sáng, khéo còn bị tắc đường nữa."

"Thế thì cũng đâu cần dậy sớm hẳn hai tiếng đâu." - Quý Hoài cam chịu số phận, mặc quần áo tử tế. Lúc cậu đánh răng nhớ đến cảnh tối qua chú Mặc cắn răng đè giọng gọi cậu "bảo bối", nghĩ nghĩ một lúc liền vui vẻ.

"Chú Mặc, chú Mặc?" - Quý Hoài cắn bàn chải, mở cửa toilet gọi ra ngoài.

"Sao vậy?" - Giang Tử Mặc đang chuẩn bị cặp sách cho cậu.

"Lời anh nói hôm qua vẫn còn tính chứ?" - Quý Hoài cắn bàn chải, cười.

"Tôi nói cái gì?"

"Haiz, anh không thể nói chuyện mà không giữ lời thế chứ." - Quý Hoài sốt ruột ngậm kem đánh răng đi ra, nói không rõ tiếng - "Chờ em thi xong."

"Chờ em thi xong thì nói sau." - Giang Tử Mặc ngắt lời, thấy Quý Hoài đang đánh răng còn đi đến trước mặt hắn thì nhíu mày lại.

"Em đi ngay đây, đi ngay đây." - Quý Hoài ngậm kem vội vàng chạy đi.

Trong lúc Quý Hoài ăn sáng, Giang Tử Mặc vẫn luôn xem giờ. Quý Hoài cố ý ăn chậm, quả nhiên chú Mặc lại nhíu mày. Cậu nhìn vẻ khẩn trương của chú Mặc mà len lén vui vẻ trong lòng.

"Còn ăn nữa không?" - Giang Tử Mặc hỏi cậu.

"Không ăn nữa." - Quý Hoài lắc đầu.

Giang Tử Mặc cầm cặp sách của cậu lên, lại nhét thêm một hộp sữa bò vào. Quý Hoài nhìn cặp sách căng phồng của mình, hơi cạn lời: "Chú Mặc, anh nhét những cái gì vào thế?"

"Giấy dự thi, bút, giấy, nước, còn có một ít kẹo chua, thuốc tôi cũng chuẩn bị một ít, sữa bò để tý lên xe uống, nước thì để vào chỗ ngồi thi."

Quý Hoài im lặng không lên tiếng, Giang Tử Mặc đợi cậu ngồi lên xe rồi nói: "Lúc ở trường thi, bút phải chuẩn bị mấy cái. Nếu khát thì lúc uống nước nhất định phải chú ý không được làm ướt bài thi."

Lúc xe đang đi trên đường thì Hạ phu nhân gọi điện tới, Giang Tử Mặc nghe máy: "Đã lên đường rồi, đồ cũng mang theo. Ừ, không cần mọi người tới đón, tôi chờ em ấy ở ngay ngoài trường thi. Buổi trưa cũng không ăn ở chỗ mọi người. Ừ, về nhà ăn còn nghỉ ngơi được một lúc."

Quý Hoài ngồi ở ghế phụ lái vừa uống sữa vừa nghe chú Mặc gọi điện thoại. Sáng nay chú Mặc có vẻ hơi lo lắng, đến cả nói chuyện cũng nói nhiều hơn bình thường nhiều. Xe lái rất chậm, từ từ chạy về phía trước theo dòng xe cộ. Cho dù phía trước có rất nhiều khoảng trống để vượt xe, chú Mặc cũng không hề vội vàng. Xe vô cùng ổn định chạy đến cổng trường.

Cậu thi ngay ở trường mình nên không cần đi làm quen trường. Họ mới vừa xuống xe đã nhìn thấy Lục Thất cùng Vương Văn Bân đứng ở cửa.

"Các anh đến làm gì?" - Quý Hoài kinh ngạc.

"Đương nhiên là bọn tôi muốn tới. Hôm nay là ngày thiếu gia cậu thi vào đại học, chuyện trọng đại cả đời." - Lục Thất nói. "Thời điểm quan trọng như vậy tất nhiên là muốn tới cổ vũ cho cậu."

"Em cảm ơn."

Đời trước lúc cậu thi vào đại học cẩn thận hơn đời này nhiều. Trước khi lên đường kiểm tra đi kiểm tra lại đồ đạc, buổi sáng sợ ăn cái gì không tiêu hóa được nên cũng chỉ ăn một ổ bánh mì. Lúc đi ra khỏi nhà, Hoa gia không có ai nhớ đó là ngày thi đại học của cậu, chỉ có chú Cốc lúc tiễn cậu ra cửa buổi sáng là nói một câu "Cố gắng lên".

Khi nhìn thấy phụ huynh đứng vây quanh trường thi, cậu còn ngây người hồi lâu, sau đó chỉ có thể cúi đầu tránh đi những khuôn mặt chứa đầy tình yêu thương và niềm mong đợi này, nhanh chóng đi qua đám đông.

Thi hai ngày xong cậu liền ốm một trận, lúc khỏi bệnh cả người liền gầy đi một vòng. Thế nhưng lúc đó cậu không để ý gì, chỉ một mực chờ đến khi có kết quả thi đại học, để Hoa Chính Diệu có thể nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.

Thế nhưng mà đời này, đến tận lúc chuông reo rồi, Quý Hoài vẫn không vào cổng trường. Giang Tử Mặc sốt ruột, thúc giục cậu: "Mau vào đi, bọn tôi ở ngay bên ngoài chờ em."

Phía ngoài cổng trường cũng chỉ còn lại các phụ huynh đang ngẩng đầu ngóng vào, Quý Hoài không thể làm gì khác hơn là đi vào. Lúc vào cổng trường cậu quay đầu nhìn một cái, thấy chú Mặc, Lục Thất cùng Vương Văn Bân cũng khẩn trương nhìn về phía bên này.

Quý Hoài cười, thả lỏng toàn thân mà ngồi vào phòng thi.

Đời này cậu không hoảng hốt cũng không sốt ruột, tâm trạng bình tĩnh tham gia kỳ thi đại học, chỉ nhờ có người đang đợi cậu bên ngoài cổng trường.

Mặt trời tháng sáu rực rỡ tỏa nắng ở trên cao, đến buổi trưa thì nóng cháy da cháy thịt. Quý Hoài đi ra cổng trường, nhìn thấy chú Mặc, Lục Thất cùng Vương Văn Bân ở chỗ dễ thấy nhất.

"Ah, buổi đầu tiên cuối cùng cũng thi xong rồi, cũng chỉ còn ba buổi thôi." - Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, "Nhanh đi về ăn cơm."

"Vâng." - Quý Hoài cười, gật đầu.

Buổi chiều lúc thi Toán xong, cậu vừa đi tới bên cạnh chú Mặc thì ở trước mặt cậu có một cô gái nhào vào ngực mẹ khóc lớn. Lục Thất nhìn một chút, lại thấy mấy người đi ra ánh mắt đều đỏ hoe thì sốt ruột: "Đây là thế nào thế? Không thi tốt à?"

"Về nhà ăn cơm." - Chú Mặc cũng không hỏi, kéo cậu lên xe. Lục Thất cứ vừa lái xe vừa quay đầu nhìn Quý Hoài, bộ dáng muốn hỏi mà không dám hỏi.

Quý Hoài nhếch miệng, một mực không lên tiếng. Lúc về nhà ăn cơm, bầu không khí cũng rất trầm mặc, ai cũng sợ bắt đầu nói chuyện gì cũng sẽ đụng chạm tới Quý Hoài. Quý Hoài nhịn đến bây giờ thì không nhịn nổi nữa, bật cười.

"Mọi người lo lắng cái gì? Lo em không thi được hả?"

"Anh nghe cô bé kia nói đề Toán lần này cực kỳ khó." - Lục Thất dè dặt quan sát nét mặt Quý Hoài.

"À, khó hả? Thì cũng đúng là hơi khó thật." - Quý Hoài cố ý hất mặt, khẽ hừ một tiếng.

Giang Tử Mặc nhịn không được nhéo mặt cậu một cái, cười khẽ: "Tôi thấy em không phải muốn thi Kinh Đại mà là muốn thi Trung hí (Học viện Hí kịch Trung ương)."

"Thi cái gì em cũng thi được." - Quý Hoài tránh tay Giang Tử Mặc, xoa xoa mặt mình.

"Quý Hoài có lòng tin như vậy thì bọn tôi sẽ chờ uống rượu mừng của cậu." - Vương Văn Bân ở một bên cười nói.

Thi xong môn cuối cùng, Quý Hoài không kịp chờ đợt liền chạy vọt ra khỏi trường thi. Mọi người bên ngoài trường dù có thi tốt hay kém cũng đều cười vui vẻ. Vài người đã chuẩn bị đi chơi qua đêm. Quý Hoài đụng phải một bạn cùng lớp, người nọ gọi cậu cùng đi nhưng bị Quý Hoài từ chối.

Cậu đi ra, thấy chú Mặc vẫn đứng ở vị trí cũ chờ cậu. Hai ngày này, chỉ cần cậu đi ra khỏi trường thi liền thấy chú Mặc dựa người vào tượng sư tử đá bên cạnh cổng trường. Hai chân hắn vừa dài lại vừa thẳng, dáng người cao ngất, mặt mũi anh tuấn, đi đến đâu đều trở thành một cảnh đẹp.

"Phụ huynh" thế này hấp dẫn cái nhìn của rất nhiều người, đặc biệt là mấy nữ sinh vừa thi xong đang thả lỏng, từng ánh mắt không chút ngại ngùng dán lên trên người chú Mặc.

Quý Hoài đi nhanh hơn, đứng chắn trước mặt Giang Tử Mặc, chặn lại những ánh mắt phía sau lưng.

"Chúng ta về nhà." - Giang Tử Mặc nói.

"Được."

Lúc lên xe, Quý Hoài tự nhiên nghĩ đến Lục Thất cùng Vương Văn Bân, thắc mắc sao hôm nay hai người họ không đến. Giang Tử Mặc lãnh đạm nói: "Bọn họ về có việc rồi."

"Vâng." - Quý Hoài không suy nghĩ nhiều.

Lúc vừa mới về đến nhà, cậu không phản ứng kịp liền bị Giang Tử Mặc ấn lên sau cửa hôn. Giang Tử Mặc hôn vừa mạnh mẽ vừa vội vàng, giống như muốn đem sự dồn nén mấy ngày nay hôn bù lại.

Quý Hoài ngửa mặt ôm cổ chú Mặc, hai người càng hôn càng nồng nhiệt. Tay Giang Tử Mặc vuốt lên theo sống lưng Quý Hoài, cởi áo cậu ra.

"Tiểu Hoài, cởi giúp tôi." - Hai tay Giang Tử Mặc giữ lấy eo cậu, môi theo cần cổ hôn dọc xuống.

Quý Hoài vừa thở gấp vừa run run cởi quần áo của chú Mặc, cậu cởi rất chậm, vừa cởi được một cái nút áo, chú Mặc đã ném quần cậu xuống dưới chân, giẫm lên.

Ngón tay Giang Tử Mặc theo đường eo ra vào phía dưới hai cái rồi rút ra: "Đứng, đừng động!"

Giang Tử Mặc xoay người đi mở ngăn kéo bàn uống trà nhỏ trong phòng khách. Quý Hoài trần truồng dựa vào cửa, vừa thở dốc vừa nói: "Trong phòng khách dùng hết rồi, phòng, trong phòng có...."

Giang Tử Mặc chợt đá xuống bàn uống trà nhỏ, xoay người lại đi vào phòng ngủ, chỉ lát sau đã quay trở lại. Quý Hoài nhìn vật trong tay hắn, miệng lưỡi càng ngày càng khô, không nhịn được nuốt một cái.

"Quý Tiểu Hoài, có phải là muốn trả nợ mấy hôm trước không?"

Thân thể Quý Hoài run rẩy, cậu biết chú Mặc có ý gì. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học hai ngày chú Mặc không đụng vào cậu, cậu lại càng trêu chọc, thường xuyên châm lửa trên người chú Mặc, mà cuối cùng chú sợ ảnh hưởng cậu nên cũng chỉ có thể đem lửa đè nén xuống, nén đến tận hôm nay.

Giang Tử Mặc bóp bắp chân Quý Hoài, đem chân cậu đặt lên trên cái tủ giày bên cạnh. Biểu tình của hắn tàn bạo như muốn ăn thịt Quý Hoài, động tác bóc vỏ bao rất gấp gáp.

Hắn sốt ruột đeo hai lần đều không vào được, hất tay ném đi. "Không đeo nữa, em chịu một chút."

"Ừm.... Hư... chú...chú Mặc...." - Quý Hoài nắm bả vai Giang Tử Mặc hừ nhỏ đứng lên. Giang Tử Mặc kiên nhẫn đẩy tới chỗ sâu rồi mới mãnh liệt đâm rút.

Một cái chân của Quý Hoài vừa đặt lên đất đã tê rần, Giang Tử Mặc liền ôm cậu đặt trên sofa, chính diện ôm cậu vừa hôn vừa làm tình.

Quý Hoài cảm giác mình bị đâm đến hồn phi phách tán. Cậu vịn bả vai chú Mặc, há miệng không ra tiếng ở những cú thúc cuối cùng. Linh hồn bị đưa lên đỉnh sau đó lại rơi xuống.

Giang Tử Mặc sờ lưng cậu, ôm cậu trong ngực. Quý Hoài còn chưa phục hồi lại tinh thần từ dư âm thì bỗng nhiên cảm giác tay mình thật lạnh. Cậu cúi đầu xuống nhìn, trên ngón áp út tay phải đeo một cái nhẫn màu trắng bạc.

Quý Hoài cố sức nhảy xuống khỏi người Giang Tử Mặc, nhìn cái nhẫn trên tay mình khóc không ra nước mắt. "Sao anh không hỏi han gì trước thế?"

Giang Tử Mặc nhíu mày: "Em không thích?"

"Em cũng mua rồi, vốn định đặt trong giấy báo trúng tuyển Kinh Đại rồi đưa cho anh." - Quý Hoài buồn rầu, cả người tỏa ra sự buồn bực. Cậu không chú ý đến con ngươi Giang Tử Mặc tối sầm lại. Hắn kéo cậu vào ngực mình, đè eo Quý Hoài để cậu ngồi xuống.

"Tôi là người đàn ông của em." - Giang Tử Mặc trở nên mãnh liệt, trầm giọng nói, "Loại chuyện này phải để tôi làm, bảo bối."

Hai người lại chìm đắm trong cơn say tình tiếp theo, từ sofa chuyển tới giường. Đến tận đêm, Quý Hoài nặng nề chìm vào giấc ngủ. Giang Tử Mặc từ phía sau ôm lấy cậu, kéo tay Quý Hoài rồi hôn lên trên chiếc nhẫn.

"Ngủ ngon, bảo bối."