Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 12: Vở kịch của đám nữ sinh




Edit: Dép

Quý Hoài nằm mơ, trong mơ cậu quay về ngôi nhà nhỏ bên sông của bà nội. Đó là nơi hạnh phúc nhất thời thơ ấu, cứ đến mùa hè là cậu sẽ ngụp lặn cả ngày, tôm cua cá ốc đều là đồng bạn của cậu.

Mặt trời tháng bảy chói chang mang theo hương cỏ xanh thơm mát hòa trong làn gió nóng bức, còn có tiếng cười của cậu. Bà nội đứng trước cửa nhà vẫy tay với cậu, giọng địa phương kèm theo âm điệu kéo dài, "Tiểu Hoài về ăn cơm~"

"Dạ~ Cháu về ngay~" Cậu lập tức trồi lên mặt nước, vui vẻ bơi vào bờ.

Còn gì vui hơn những ký ức ấy, khi đó cậu có người cưng chiều thương yêu, khóc sẽ có người dỗ dành, tuy rằng chỉ có một mình bà nội nhưng bà lại cho cậu mọi thứ. Trong lúc hôn mê, Quý Hoài ôm chặt lấy thân thể chính mình.

Quý Hoài sốt cao liên tiếp một tuần. Đến khi không chịu được nữa, chú Cốc mới báo cho Hoa Chính Diệu, Hoa Chính Diệu cho người đưa Quý Hoài đến bệnh viện rồi sống chết mặc bay.

Quý Hoài nằm viện một tuần liền, khó khăn lắm mới hồi phục lại. Bác sĩ kiểm tra một chút, nói là mất máu quá nhiều, hơn nữa có triệu chứng viêm nên tình trạng mới tệ như vậy.

Quý Hoài cười cảm ơn bác sĩ, sau đó nhắm hai mắt lại. Lúc cậu tỉnh, phòng bệnh chỉ còn lại mình cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Không có người Hoa gia là tốt nhất, như vậy bệnh của cậu mới chóng khỏi được.

Vết thương to nhỏ lớn bé trên người đã được xử lý cẩn thận, trên mu bàn tay cậu đang cắm kim truyền glucose, đã lâu rồi cậu không ăn cơm, chỉ có thể duy trì thân thể dựa vào cái này.

Cậu mở to mắt nhìn trần phòng, trong lòng thấy trống vắng giống như trong thân thể trở nên rỗng tuếch chỉ còn lại cái xác, đau buồn và sung sướng đều bỏ cậu đi rồi.

Không thể thoát khỏi Hoa gia, về sau như thế nào cũng chẳng quan trọng nữa.

Cậu vẫn luôn tự hỏi, cậu sống lại vì cái gì, cậu không tìm được đáp án, đối mặt với những sự việc y hệt đời trước, cậu thấy mệt mỏi. Rõ ràng biết trước kết quả, nhưng chẳng hề muốn giãy dụa đấu tranh.

Năm nay cậu 16 tuổi, qua hai năm nữa cậu thành niên, trưởng thành rồi cậu sẽ rời khỏi Hoa gia, vĩnh viễn không trở về.

Ôm cái ý nghĩ này, mỗi ngày cậu đều ăn ngủ đúng giờ, ngay cả khi chú Cốc đến đón về cậu cũng không cảm thấy bất mãn gì. Chú Cốc ngồi ở ghế lái, nhìn Quý Hoài thông qua kính chiếu hậu. Quý Hoài cảm nhận được ánh mắt của chú liền ngẩng lên nhìn.

Chú Cốc ngập ngừng nói: "Hoài thiếu gia, dù sao cậu cũng là huyết mạch Hoa gia. Tam gia là đứa con mà lão gia yêu nhất, con trai của Tam gia, đương nhiên ông cụ cũng sẽ không bạc đãi."

"Chú Cốc, cháu biết rồi." Quý Hoài gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên. Cốc Thời không biết Quý Hoài có nghe lời mình nói không, nhưng chú cũng chỉ có thể nhắc nhở đến vậy thôi.

Lúc về Hoa gia thì không thấy ai cả. Quý Hoài thở phào một hơi, bây giờ cậu không muốn gặp bọn họ. Lúc chuẩn bị lên lầu, cậu đột nhiên hỏi chú Cốc: "Chú Cốc, lúc đó... con sói con đi theo cháu ấy, nó đâu rồi?"

"Ở chỗ Mặc thiếu gia."

Quý Hoài ngậm miệng, không nói ra ý định muốn đem sói con về nữa, cậu chỉ muốn trả sói con về cho mẹ nó. Dù sói con cắn nuốt máu cậu, cậu cũng không ghét nó nổi.

Dù sao, so với đám người ăn tươi nuốt sống không nhả xương trong Hoa gia, sói con đáng yêu hơn nhiều.

Từ lúc về, Quý Hoài tận lực tránh mặt Hoa gia, cậu không lên bàn cơm, mỗi lần người Hoa gia ăn xong, cậu mới đến phòng bếp ăn tạm mấy miếng lót dạ. Nếu phòng bếp không còn gì ăn, vậy cũng chẳng sao, cậu không ăn là được.

Cậu cứ sống qua ngày như thế, nếu đã không còn hy vọng gì nữa, thì cậu cũng chỉ có thể tự tìm kẽ hở giữa chốn âm u để lén thở một hơi.

Gần cuối tháng tám, nhiệt độ chẳng những không giảm mà trái lại càng tăng thêm, cũng sắp tới khai giảng.

Vào thời gian này ở đời trước, cậu vừa hoảng loạn vừa nghĩ cách lấy lòng ông nội, tất cả tâm tư của cậu dường như đều dồn vào việc cố gắng hòa nhập Hoa gia, không ai cho cậu đi học lại, cho nên khai giảng cũng đương nhiên không được đi. Ở Hoa gia hơn một năm, có một ngày, ở trên bàn cơm, Hoa Chính Diệu mới mở miệng cho phép cậu theo Hoa Cẩm Tú đến trường.

Đời này cũng chẳng khác gì, độ tồn tại của cậu trong nhà vốn đã thấp, hơn nữa cậu cũng chẳng muốn ra ngoài, cũng chẳng ai quan tâm đến cậu.

Đời này không đi học cũng không sao, cậu đã có tri thức mà đời trước học được, không đi thì không đi.

Không ngờ vừa mới xuống lầu, cậu thấy mấy cô gái trang điểm xinh đẹp ngồi trên sofa, thấy cậu đi xuống thì đồng lọat ngẩng đầu nhìn. Hoa Cẩm Tú ngồi trong đám đó chợt nhíu mày, không ngờ cậu lại đi xuống.

"Cẩm Tú? Ai vậy? Sao chưa từng nghe bà kể bao giờ?" Một cô gái trong nhóm lên tiếng.

Không đợi Hoa Cẩm Tú trả lời, một cô gái khác nói: "Đúng thế, nhà bà có mấy anh chị em bọn tôi đều gặp hết rồi, còn người này thì chưa gặp bao giờ, trông cũng xinh đẹp phết đấy."

Hoa Cẩm Tú liếc Quý Hoài một cái, nói: "Đây là con trai của chú ba, mới ở quê lên, chưa hiểu quy củ gì nên không giới thiệu cho mọi người."

"Vậy sao."

Nói như vậy là đủ để các cô tiểu thư nhà giàu này hiểu hết rồi. Các cô tuy tuổi còn nhỏ, nhưng những chuyện lằng nhằng trong đám nhà giàu với nhau thì vẫn rất hiểu.

Lớn như vậy mới được đón về nhà, Hoa gia lại không công bố ra bên ngoài, có thể thấy được cậu ta không được coi trọng. Không phải con riêng thì cũng là xuất thân thấp kém, không ai thừa nhận thì đương nhiên sẽ không công bố ra ngoài.

Quý Hoài thấy nhiều người như vậy, lại nghe những lời thì thầm đàm tiếu, bước chân dừng lại một chút rồi xoay người xuống phòng bếp. Đời trước cậu nghe những lời ấy quá nhiều, đời này nghe đến nhàm tai.

Phòng bếp không còn đồ ăn, cậu cũng không hoảng hốt, nhìn thấy có mì liền chuẩn bị tự tay nấu mì. Nhóm người hầu đã quen với việc cậu tự làm mọi thứ, cho nên cả đám đều đứng dựa tường nói chuyện phiếm.

Quý Hoài tay chân nhanh nhẹn, một lát đã làm xong một tô mì gạo nấu rau, cậu bưng tới bàn chậm rãi ăn.

"Cậu ăn thứ này á hả?"

Sau lưng cậu truyền tới một giọng nói, Quý Hoài sặc nước, quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh xắn tỏa sáng rực rỡ. Quý Hoài biết cô, tiểu thư Văn gia - Văn Ngữ.

Nhưng đời này cậu vẫn chưa biết cô, cho nên Quý Hoài làm ra vẻ nghi hoặc nhìn nhìn.

"Cậu ăn cơm không đủ no sao?" Cô gái đi tới bên cậu, hỏi.

"Không phải." Quý Hoài lắc đầu.

"Cậu thật sự không giống người Hoa gia."

"Tôi biết." Đây là việc mà tất cả mọi người đều thấy được.

"Nhưng trông cậu còn đẹp hơn bọn họ." Cô gái nháy mắt.

Quý Hoài sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, cậu không quen với những lời thẳng thắn như vậy. Cô gái đột nhiên cười khúc khích, "Cậu trông cũng đáng yêu hơn bọn họ nhiều."

Trên tay Quý Hoài còn cầm đôi đũa, mặt đỏ bừng ngồi cứng nhắc trên ghế. Cô gái cứ cười như vậy rồi chắp tay sau mông đi ra ngoài.

Quý Hoài thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn mì. Chờ đến khi ăn xong cậu thu dọn bát đũa định đi lên lầu. Lúc cậu đi qua phòng khách, bất ngờ bị Hoa Cẩm Tú gọi lại.

"Quý... Hoài, em cũng xuống đây chơi đi, ngồi nhiều trong phòng làm gì, chán lắm."

Quý Hoài nhìn cô ta một cái rồi quét mắt qua nhìn đám nữ sinh bên cạnh, vừa định lắc đầu từ chối thì Văn Ngữ mở miệng: "Cùng nhau chơi được không? Bọn mình không ăn thịt cậu đâu."

Mấy nữ sinh nghe thế thì cười khúc khích, nếu bây giờ Quý Hoài từ chối thì có vẻ rất nhỏ nhen.

Chỉ là khi cậu nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Hoa Cẩm Tú, cậu khẽ nhíu mày.

Cậu ngồi sang một bên, nghe mấy cô nàng tám chuyện. Hoa Cẩm Tú lớn hơn cậu một tuổi, năm nay học lớp 11, cái tuổi mới lớn, nên chủ đề nói chuyện toàn là về ăn chơi, làm đẹp, và đám con trai.

Quý Hoài có hơi thất thần, bên tai toàn là tiếng cười hi hi ha ha, tâm trí của cậu không biết đã bay đến phương trời nào.

"Này, Quý Hoài cậu năm nay học lớp mấy?"

Quý Hoài sửng sốt, lập tức hồi thần, thấy một cô gái nhỏ xinh xắn đang hỏi, cậu trả lời: "....Lớp 7."

Cô gái giật mình, "Không phải cậu 16 tuổi sao? Sao vẫn còn học lớp 7, lưu ban cũng không thể lưu ban lâu như vậy chứ?" Nói xong, cô nàng lớn tiếng cười.

Cậu quả thực là học lớp 7, khi bà nội sinh bệnh, cậu nghỉ học hai năm. Ở tuổi này đáng ra cậu phải học lớp 10.

"Kiều Kiều, bà đừng cười nữa, Quý Hoài mới ở quê ra mà. Giáo dục ở nông thôn không theo kịp, lưu ban cũng là chuyện thường."

Hoa Cẩm Tú giải thích như vậy khiến đám con gái cười to hơn, "Cẩm Tú, cậu ta học cùng khu với bà sao? Như vậy thì bà mất hết thể diện rồi còn gì? Dù sao bà cũng là nữ thần đẹp nhất của trường học tụi mình, nếu có một đứa em trai như thế đúng là mắc cười gần chết."

Hoa Cẩm Tú cuốn lọn tóc quanh ngón tay, ngưng một chút nhìn Quý Hoài, mất hứng nói: "Không có đâu, điểm đầu vào của trường mình cao như thế, Quý Hoài nó...vẫn là để ông nội tìm cho nó một ngôi trường thấp điểm hơn thôi."

Quý Hoài không lên tiếng, đời trước cậu bắt đầu đi học từ lớp 8, cậu muốn ông nội nhìn cậu với con mắt khác nên liều mạng học tập, liên tiếp nhảy mấy lớp, đuổi kịp Hoa Cẩm Tú. Có lẽ bởi vì chuyện đó mà Hoa Cẩm Tú lại càng thêm ghét Quý Hoài.

Mấy nữ sinh tiếp tục tán gẫu về quần áo và đồ trang điểm. Một lát sau lại kéo nhau ra vườn hoa, bảo là muốn ngắm sao băng. Quý Hoài nhìn đồng hồ, cũng khá muộn rồi, cậu đứng lên: "Thời gian không còn sớm, tôi về trước đi ngủ."

"Ầy, đừng làm bọn mình cụt hứng chứ, cùng đi chơi đi."

Quý Hoài bất đắc dĩ bị kéo ra vườn hoa, mấy đứa con gái vui đùa chạy khắp nơi, Quý Hoài ngẩng đầu nhìn lên không trung, một bầu trời tràn ngập ánh sao tỏa sáng lấp lánh.

Quý Hoài đứng một bên, chẳng nói chuyện gì với đám con gái, cũng không chơi được cùng bọn họ. Hoa Cẩm Tú gọi cậu đi theo, cậu cũng biết lý do. Có lẽ là Hoa Cẩm Tú muốn cậu thấy rõ chênh lệch giữa cậu và đám con gái đó.

Hoặc là nói, chênh lệch giữa cậu và người Hoa gia.

Quý Hoài cắm hai tay vào túi quần, cười cười một chút. Đám nữ sinh còn muốn tới nhà kính trồng hoa chơi, Quý Hoài không đi theo. Cậu đứng ở vườn hoa, nhìn đồng hồ, quyết định quay về.

"Quý Hoài." Phía sau truyền tới một giọng nói.

Quý Hoài quay đầu lại, là Kiều Kiều, cô gái lúc trước hỏi cậu học lớp mấy.

"Có chuyện gì không?"

"À, không, không có gì quan trọng đâu, chỉ là muốn chơi với cậu một chút."