Trong hoa viên gặp được vài người, nhưng đều lắc đầu bảo rằng không nhìn thấy Tô Lưu Y. Giang Thượng Phàm đứng tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ, lập tức xoay người đến Phi Hồng Hiên.
Quả nhiên liền thấy Tô Lưu Y đang đứng ở trên Phi Hồng Hiên, không biết đang ngơ ngác nhìn cái gì.
Trong lúc nhất thời Giang Thượng Phàm liền dừng lại cước bộ, đứng phía dưới ngửa đầu nhìn thân ảnh gầy gò kia, trong lòng dâng lên ngàn tự vạn tự, cũng không biết có nên đi lên hay không.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vén y phục rồi nhẹ nhàng bước lên bậc thang, trong khoảnh khắc sẽ đi đến sau lưng Tô Lưu Y, vẫn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe đối phương nói một câu buồn bã, “Ngươi xem, cây cối hoa cỏ ở nơi này sinh trưởng thật tốt, khi ta vừa đến đây thì đã muộn một chút, lúc ấy bậc thang đã rải một lớp lá vàng.”
Giang Thượng Phàm hơi rùng mình một chút, hít sâu vào một hơi rồi nhẹ giọng nói với Tô Lưu Y, “Đúng vậy, năm trước ngươi đến đây là sắp Trung Thu, nay mới lập thu mới được vài ngày thôi.”
Tô Lưu Y dường như sớm biết Giang Thượng Phàm sẽ đến đây, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ khe khẽ thở dài, “Vẫn chưa đến một năm vậy mà ta đã chết đi sống lại ở trong Vương phủ của ngươi, nay nhìn cảnh trí như vậy, làm sao lại không sinh ra cảm giác cảnh còn người mất?”
Giang Thượng Phàm không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ đến việc Tô Lưu Y bảo là chết đi sống lại, thật sự là rất chuẩn xác, nghĩ đến bộ dáng đờ đẫn mất hồn của Tô Lưu Y lúc trước thì hắn lập tức cảm thấy rùng mình.
Bỗng nhiên Tô Lưu Y xoay người lại, đôi mắt hơi ửng đỏ, cắn môi quật cường nhìn Giang Thượng Phàm, “Ngươi có nhớ ngày mà ngươi cứu ta khỏi tiểu tửu quán kia, lúc cõng ta thì ta đã nói cái gì hay không? A Phàm, nếu ngươi hận ta thì vì sao khi đó không giết ta? Vì sao còn phải tốn công phí sức nghĩ ra trăm phương ngàn kế để trả thù ta như thế? Ngươi có biết hay không? Khi Vân Anh công chúa tiến vào phủ, ta đã vô cùng hy vọng có thể chết ở trên lưng của ngươi vào lúc ngươi cõng ta, như vậy ta sẽ cảm thấy hạnh phúc biết bao.”
“Lưu Y, ta….ta không còn lời nào để nói.” Giang Thượng Phàm đau khổ cúi đầu, lẩm bẩm nói, “Nay nhớ lại, ta cũng không biết khi đó ta bị cái gì, căn bản là bị rơi vào đầm lầy không có cách nào thoát thân, khi ta và ngươi ở bên nhau thì ta vô cùng vui vẻ, có khi thấy bộ dáng e lệ của ngươi thì lại thật sự đau lòng, cũng biết rõ một khi trả thù thì sẽ không thể quay đầu lại, nhưng….nhưng ta giống như bị bỏ bùa, hoàn toàn không để ý đến những điều đó…”
Tô Lưu Y bình tĩnh nhìn Giang Thượng Phàm, nhìn đối phương nói xong lời cuối cùng, trong mắt tràn đầy thống khổ, hắn thở dài, xoay người rồi chậm rãi đi đến bậc thang, sau đó nhẹ giọng nói, “Sớm biết có ngày hôm nay thì xưa kia hà tất….ai, thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thì dĩ võng nhiên…” (tình xưa thôi để thành hoài niệm, một thuở yêu đương đã hão huyền – Cửu biệt ly)
Giang Thượng Phàm lập tức đuổi theo, lúc này đã đến đại môn của Phi Hồng Hiên, hắn ngăn Tô Lưu Y lại, kéo lấy tay của đối phương rồi vội vàng nói, “Lưu Y, cho ta một cơ hội nữa có được hay không? Ta nay đã tỉnh ngộ, ngươi….ngươi hãy cho ta thêm một cơ hội, hãy để ta yêu thương ngươi, chúng ta yêu nhau từ thời niên thiếu, lại trải qua mười năm nhớ nhung mới gặp lại, lão thiên gia nhất định cho là chúng ta hữu duyên, chúng ta….chúng ta phải hảo hảo quý trọng, đừng để đoạn tình này trở thành hồi ức, có được hay không?”
Lời nói rất bình thường nhưng lại vô cùng khẩn thiết, đúng là thành tâm thành ý. Tô Lưu Y bình tĩnh nhìn Giang Thượng Phàm, sau một lúc lâu mới run run mở miệng, “Nhưng ta rốt cục vẫn là một kẻ nhát gan yếu đuối, tài hoa cũng không có, lại là một kẻ tàn tật, không hề có nửa điểm tao nhã. Cho dù ngươi thật lòng muốn ta, nhưng ta….ta làm sao có thể trèo cao? Lúc trước chỉ là ta tự mình rơi vào mộng đẹp, nay rốt cục đã tỉnh mộng….”
“Lưu Y, không phải mộng, không phải mộng, Lưu Y trong lòng ta vẫn là thiếu niên nhìn thấy mấy con thỏ bị thương ở trên núi sẽ trị thương cho chúng, nhưng nhìn thấy côn trùng thì sẽ sợ tới mức hét chói tai. Mấy năm nay tài tử phong lưu bên người ta còn thiếu hay sao? Nhưng không có ai có thể bằng được Lưu Y của ta.”
Giang Thượng Phàm vừa nói vừa bước đến bên cạnh Tô Lưu Y, lấy tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trước trán của Tô Lưu Y ra đằng sau, giọng điệu si mê, “Ai nói ngươi không có nửa điểm tao nhã, chẳng lẽ không biết câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay sao? Ở trong mắt ta, không có ai sánh bằng nét tao nhã của Lưu Y.”
Bờ môi của Tô Lưu Y khẽ giật giật, không đợi hắn kịp lên tiếng thì chợt nghe Giang Thượng Phàm tiếp tục nói một cách si ngốc, “Ta còn nhớ rõ ngày ấy ngươi mặc hồng giá y, thật sự là rất đẹp, mặc dù ta dốc lòng trả thù nhưng khi ta xốc lên khăn voan của ngươi thì vẫn kinh ngạc như nhìn thấy thiên tiên. Lưu Y, ngươi biết không? Ngày ấy ngươi rời đi thì ta lại bị Hoàng Thượng phái đến biên cương, ban đêm mỗi khi nằm mộng thì đều mơ thấy ngươi mặc giá y, khi đó ta đã âm thầm thề nguyền về sau khi trở về phải xin ngươi tha thứ cho bằng được, tất nhiên….vẫn muốn ngươi mặc giá y một lần nữa vì ta.”
“Mặc giá y một lần nữa?” Tô Lưu Y bỗng nhiên mỉm cười chua xót, hắn lắc đầu nói, “Cả đời này ta sẽ không bao giờ mặc giá y nữa, Giang Thượng Phàm, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta….cũng không biết sau này có còn xuất hiện thêm một Vân Anh công chúa nào nữa hay không.”
“Nếu lại có Vân Anh công chúa thì cứ bảo thiên lôi giáng xuống, vạn tiễn xuyên tim ta.” Giang Thượng Phàm bỗng nhiên nắm lấy tay của Tô Lưu Y, đột ngột quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt trịnh trọng, “Ta thề, nếu ta còn dám lừa Lưu Y thì để cho ta bị nghiền xương thành tro, chết không được tử tế, chết không có chỗ chôn, bị vạn người phỉ nhổ….”
Chưa dứt lời thì Tô Lưu Y đã vội vàng quỳ xuống bụm miệng của Giang Thượng Phàm lại, lạnh lùng nói, “Làm sao mà ngươi có thể tùy tiện thề thốt như vậy? Ngươi có biết ngươi là võ tướng hay không, bất cứ lúc nào cũng sẽ lâm trận.”
Giang Thượng Phàm cầm tay hắn, nhẹ nhàng kéo xuống khỏi miệng, ngữ điệu thâm tình, “Lưu Y, ngươi sợ sao? Sợ ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tim mà chết? Kỳ thật ta cũng rất sợ. Nhưng không sao, chỉ cần không vi phạm lời thề thì sẽ không ứng nghiệm, đúng không? Mười năm, ta chưa từng quên ngươi, cũng chưa từng động tâm với bất luận kẻ nào, Lưu Y, ta biết cả đời này người mà ta yêu nhất cũng chỉ có ngươi, cho nên ta không hề sợ phải thề thốt, bởi vì….ta sẽ không phản bội lời thề, Lưu Y, ngươi….ngươi hãy tin ta thêm một lần nữa, cho ta thêm một cơ hội nữa, có được hay không?”
Tô Lưu Y chậm rãi cúi mắt xuống, mơ hồ nhìn thấy khe cửa của Phi Hồng Hiên. Hắn nhớ đến một đêm mưa thu, khi hắn sợ hãi nhất, bất lực nhất thì Giang Thượng Phàm mang theo một thực hạp to mà đội mưa đến đây, đó là một bàn toàn thức ăn mà mình thích, đêm hôm đó ngủ trong lòng của đối phương, cảm giác vô cùng yên tâm, ký ức như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, hắn muốn chạy trốn nhưng lại không có chỗ để thối lui.
“Lưu Y, ngươi nhớ đến đêm hôm đó sao?” Giang Thượng Phàm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của Tô Lưu Y, lúc này Tô Lưu Y mới phát hiện mình lại rơi lệ, lập tức bối rối mà quay đầu đi.
“Lưu Y, đêm hôm đó có phải ngươi rất hạnh phúc hay không? Ta….ta cũng rất hạnh phúc, chẳng qua lúc đó ta lại không cảm thấy được. Nhiều ngày như vậy ta thường xuyên nhớ lại hình ảnh ngày đó chúng ta cùng nhau dùng bữa, nhớ lại hình ảnh ta ôm lấy ngươi bình yên đi vào giấc ngủ, ngươi có muốn sau này ta cũng trân trọng ngươi như vậy hay không? Ta thề, ta sẽ càng trân trọng, càng yêu thương chiều chuộng ngươi, Lưu Y….hãy cho ta thêm một cơ hội nữa!”
Giang Thượng Phàm nắm chặt tay của Tô Lưu Y, mặc kệ đối phương giãy dụa thế nào cũng không chịu buông ra, hắn muốn nói rất nhiều lời thâm tình và chân thành, nhưng ngoại trừ những câu đối xử tốt với ngươi, tin tưởng ta, ta thề, thì không thể nói thêm được gì nữa.
Nhưng những lời tâm tình giản dị được lặp đi lặp lại chính là điều làm cho Tô Lưu Y không có cách nào trốn tránh, hắn nhìn Giang Thượng Phàm, nơi đó không hề có bất kỳ một kẻ hở nào, cuối cùng hắn nhịn không được mà nức nở nói, “Ngươi luôn như vậy, ngay cả gạt ta mà cũng không lộ ra sơ hở, Giang Thượng Phàm, nếu ngươi thật sự muốn cùng ta nối lại mối lương duyên này thì ngươi phải đưa cho ta một cây chủy thủ, một cây chủy thủ sắc bén nhất, như vậy nếu sau này ngươi còn gạt ta thì ta lập tức đem chủy thủ đâm vào tim, như vậy vẫn tốt hơn là bị ngươi tra tấn….”
Lời này vừa nói ra chẳng khác nào chấp thuận sự thỉnh cầu của Giang Thượng Phàm. Tâm tư của Tô Lưu Y vô cùng rối loạn, hắn không biết quyết định của mình có chính xác hay không, hắn thật sự sợ bị tổn thương, nhưng Giang Thượng Phàm lại là khắc tinh của hắn, là độc dược không thể giải, hắn chưa bao giờ chịu nổi một đòn từ đối phương, càng đừng bảo là trốn tránh.
“Lưu Y.” Giang Thượng Phàm kích động ôm lấy Lưu Y vào lòng, kìm nén nước mắt, thì thào lặp đi lặp lại, “Sẽ không, ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa, Lưu Y, ta sẽ hảo hảo trân trọng ngươi, ngươi là bảo bối quý giá nhất của cả đời ta, ta sẽ không bao giờ đùa với lửa nữa, ta không thể chịu nổi khi phải mất ngươi….”
“A, thành rồi thành rồi, hữu tình nhân chung thành quyến chúc.” Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo trốn bên dưới Phi Hồng Hiên mừng rỡ đến mức suýt nữa đã vỗ tay reo hò. Các nàng đến tìm Giang Thượng Phàm và Tô Lưu Y để về dùng bữa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một màn cảm động như thế. Lập tức quên cả mục đích đến đây của mình, cao hứng như hai con chim khách đuôi cờ, đi khắp ngóc ngách trong phủ mà rải tin tức. (hữu tình nhân chung thành quyến chúc = người hữu tình rốt cục sẽ thành đôi)
Nơi này Giang Thượng Phàm cùng Tô Lưu Y ôm nhau mà khóc, thật lâu sau cũng không nguyện tách ra, cho đến khi y phục của hai người đều bị mồ hôi thấm ướt thì Giang Thượng Phàm mới đột nhiên nhớ đến, hắn buông Tô Lưu Y ra rồi nghi hoặc hỏi, “Hiện tại là giờ gì? Chắc là đến lúc phải dùng bữa rồi? Lưu Y, chẳng lẽ chúng ta đã bị bỏ quên, không ai nhớ là chúng ta chưa dùng ngọ thiện hay sao?”
Tô Lưu Y sờ bụng của mình, quả nhiên cảm thấy vô cùng đói khát, cúi đầu rồi thấp giọng vừa cười vừa nói, “Nói thế nào đây? Ta bất quá chỉ là ăn nhờ ở đậu, bỏ quên ta cũng không sao, nhưng ngươi là chủ tử trong phủ, ai dám bỏ sót ngươi.”
Giang Thượng Phàm nhẹ nhàng nhéo mặt của Tô Lưu Y, cả giận nói, “Đã lúc này rồi mà còn nói như vậy để làm khổ ta, cái gì mà ăn nhờ ở đậu, từ nay về sau ngươi chính là chủ tử trong phủ, ngay cả ta cũng phải nghe lời ngươi. Ngươi tưởng là ta không biết hay sao? Đám hạ nhân kể từ ngày ta phụ lòng ngươi thì bọn họ đều xem ta như Trần Thế Mỹ, trong lòng bọn họ đều hướng về ngươi.”
Tô Lưu Y cũng biết Giang Thượng Phàm nói thật, kể từ sau khi mình trở về thì bọn hạ nhân đối với mình càng thêm quan tâm thân thiết. Hắn liền đánh trống lảng, “Được rồi, nếu đói bụng thì còn ở dây nói dong nói dài làm gì, mau quay về xem còn thứ gì để ăn hay không, ít ra cũng phải lót dạ cái đã.”
“Dù sao đi nữa thì chắc là hai chúng ta cũng không đến mức phải ăn cơm thừa canh cặn đâu.” Giang Thượng Phạm vừa nói vừa kéo Tô Lưu Y bước xuống bậc thang.
Gió hây hây thổi, hai người băng qua hàng dương liễu đang đong đưa nhịp nhàng, càng lúc càng xa, hai bóng dáng nắm tay nhau rải bước trên con đường mòn, thật sự hạnh phúc mỹ mãn.
……….