Tô Vãn ừ một tiếng,
ngoái đầu lại cười duyên: "Cảm ơn Nguyên phu nhân nhắc nhở..." Dứt lời,
kéo làn váy dài, đi lướt qua hành lang gấp khúc, mãi cho đến khi biến
mất ở cuối hành lang. Nguyên thị mới xoay người, "Cẩm Tố... Mẫu thân đã
nói với con bao nhiêu lần, không nên chạm mặt với nữ nhân này, nàng là
hòn ngọc quý trên tay Vương gia."
Nguyên Cẩm Tố nhìn mẫu thân
mình chỉ vì một nữ nhân mà lại quở trách mình, càng cảm thấy uất ức, khẽ dậm chân: "Yến tiệc hôm nay, mẹ đi thay Cẩm Tố đi. Thân thể con có chút không khỏe, muốn về viện nghỉ ngơi. Thất tướng quân gì đó, bổn tiểu thư không cần!" Dứt lời, vờ như muốn xoay người về viện, Nguyên thị vừa
nghe liền đỏ mặt, bắt lấy nàng tay: "Cẩm Tố, con đang muốn chọc cho
nương tức chết sao? Yến tiệc đêm nay nhất định phải đến, bây giờ chúng
ta đang ăn nhờ ở đậu, con thật sự muốn mẫu thân ở đây tiếp tục chịu khổ
hay sao?"
Nguyên Cẩm Tố thân mình cứng đờ, từ nhỏ tới lớn nàng
đều ở bên người mẫu thân, tâm tư con gái lại tinh tế, làm sao có thể
được chìu sinh hư, cũng có thể nhận thấy điều khó xử của mẫu thân, cuối
cùng cũng không nỡ, không tình nguyện theo Nguyên thị bước tới đại viện.
Nhạc điệu du dương, vũ công lả lướt làm không khí thêm náo nhiệt, Thất tướng quân kia làn da ngăm đen, là người thường xuyên đóng quân nơi biên ải,
ngũ quan cũng cực kỳ tuấn tú, một thân nhuyễn sam, có vẻ cuồng dã, đem
phong độ của một đại tướng biểu lộ không bỏ sót. Hắn đang say mê vũ kĩ
duyên dáng, lúc Nguyên Cẩm Tố bước tới đại viện, làn gió mang theo hương son phấn, hấp dẫn chú ý của hắn.
Ngước mắt...
Trong phút
chốc, bốn mắt gặp nhau. Nguyên Cẩm Tố nhất thời có cảm giác rơi vào vực
sâu không đáy, gặp Việt Băng Ly ôn nhuận giảo hoạt, đột nhiên gặp nam tử khí phách, cuồng dã như vậy, thế nhưng lại có một rung động khác.
Thất tướng quân từ khi trưởng thành đều ở ngoài quan ải, chỉ gặp núi non,
tướng sĩ, có vẻ phong sương. Nguyên Cẩm Tố kia nũng nịu, giống như gió
xuân lướt trên mặt, đẹp thì đủ đẹp, nhu mì dịu dàng, như nụ hoa e ấp làm người ta rung động. Nhìn điệu bộ, càng thêm động lòng người...
Tô Vãn nhìn bộ dáng tim đập loạn xạ của hai người này, khẽ cười thành
tiếng, Việt Băng Ly lập tức đứng dậy, nói: "Tướng quân đại nhân, vị này
chính là nghĩa muội của bổn vương Cẩm Tố cô nương, ngươi cũng nhìn thấy
tranh vẽ rồi ..."
Thất tướng quân phản ứng chậm chạp ngoái đầu
nhìn Việt Băng Ly, hai tay ôm quyền tới trước mặt Nguyên Cẩm Tố nói: "Lí mỗ hạnh ngộ Cẩm Tố tiểu thư..."
"Tướng quân đại nhân xin chớ đa
lễ..." Nguyên Cẩm Tố cúi đầu, giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh
vang bên tai Thất tướng quân, sợ là còn hay hơn khúc nhạc do nhạc sư
đang trình diễn. Từ xưa đến nay đều là Trong mắt người tình thành Tây
Thi mà.
Sự việc so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều, Tô
Vãn rất hiểu quan điểm về tình yêu của nữ nhân cổ đại, Nguyên Cẩm Tố này luôn miệng nói yêu Việt Băng Ly, chẳng qua vì nàng từ nhỏ sống chốn
khuê phòng, chưa từng tiếp xúc với nam tử khác, nên thế giới của nàng
chỉ có Việt Băng Ly. Tự nhiên cũng cho rằng mình yêu Việt Băng Ly. Nhưng Thất tướng quân là nam nhân có sức hấp dẫn như thế, cô gái nào nhìn
thấy, cũng đều phải ngượng ngùng.
Ban đêm trở lại tẩm điện, lúc
chuẩn bị đi ngủ, Việt Băng Ly từ ngoài bước vào, cầm lấy lược ngà voi
trong tay Tương Tư, lấy tay ra hiệu, nàng hiểu biết rời khỏi tẩm điện.
Việt Băng Ly cẩn thận chải tóc cho Tô Vãn, đồng thời chậm rãi nói: "Vãn
Vãn của bổn vương sắp trở thành nữ Gia Cát, cư nhiên liệu sự như thần,
Cẩm Tố tiểu thư quả thực nhất kiến chung tình(vừa gặp đã yêu) cùng Thất
tướng quân."
"Phu quân đại nhân, quá khen Vãn Vãn . Đúng rồi,
không biết chàng có nghe nói chuyện Hoàng Thượng muốn nạp tỷ tỷ làm phi
không?" Tô Vãn cố ý nhắc tới, muốn nhìn phản ứng của Việt Băng Ly. Lâu
Nghiên và nàng kết thù cũng không phải nhỏ...
Việt Băng Ly khẽ nhướng mày, mắt chớp chớp, giống như đứa trẻ đứng bên cạnh Tô Vãn, "Lâu Tứ
tiểu thư nàng đã lập gia đình, Lâu Đại tiểu thư xuất giá cũng là lẽ
thường, về phần hoàng huynh có muốn nạp nàng ta làm phi hay không, không có liên quan nhiều đến chúng ta. Tiến cung làm phi, cũng không phải đơn giản như vậy." Trong lời nói hắn có ám chỉ, Lâu Thương Trạch đã sắp ngả bài, nói muốn đi theo Việt vương. Lúc này hoàng đế kéo Lâu gia Đại tiểu thư làm phi, e là muôn trùng trở ngại.
Tô Vãn nghe, như có chút
suy nghĩ vuốt cằm, vị phụ thân đại nhân khôn khéo kia cũng sẽ nghĩ ra đủ đường từ chối. Dù sao ông đã sớm tuyên bố với bên ngoài, với lại bên
Thái Hậu nhất định cũng sẽ không đồng ý. Suy nghĩ mãi cảm thấy hơi mệt
mỏi, chu môi mọng, ôm lấy cổ Việt Băng Ly: "Phu quân đại nhân, hôm nay
lúc sắp xếp mọi việc trong vườn, không cẩn thận bị trật khớp hông, cảm
phiền phu quân đại nhân giúp Vãn Vãn xoa xoa một chút."
"Hầu hạ
ái thê, tuyệt đối là chuyện thiên kinh địa nghĩa... Đến đây nào... Tiểu
nương tử, vi phu xoa bóp cho nàng..." Đang nói chuyện, đột nhiên tập
kích, ôm lấy Tô Vãn đến trên giường, ngón tay thon dài trắng nõn, hơi
dùng sức, cẩn thận ấn ấn, xoa xoa.
Tô Vãn thích ý nhắm hai mắt, "Tay
nghề của phu quân đại nhân thật sự rất tốt. Không phải do chàng thường
xuyên xoa bóp cho mẫu thân chàng chứ."
"Nếu ta nói với nàng, vì
nương tử ta mới học, nàng có tin không?" Việt Băng Ly nằm trên lưng Tô
Vãn, vừa thổi nhè nhẹ, vừa mờ ám nói.
Tô Vãn trở mình, ôm lấy cổ
Việt Băng Ly, hai mắt nhìn thẳng cặp mắt như lưu ly câu hồn người kia,
đảo đôi mắt gian xảo, cười tinh nghịch: "Phu quân đại nhân càng ngày
càng ba hoa, không biết là học thói xấu của ai. Chỗ thắt lưng của ta đã
khá hơn rồi, đi ngủ đi."
Việt Băng Ly lại nhìn chằm chằm Tô Vãn,
bộ dáng không đồng ý. Tô Vãn cố ý ho khan hai tiếng, gọi Tả Diễm ở bên
ngoài: "Tả hộ vệ, chuẩn bị nước tắm cho gia, hôm nay chàng nóng trong
người."
Việt Băng Ly nhất thời cảm thấy bi thương, tiểu thê tử
này thật đúng là nhẫn tâm để hắn dục hỏa quấn thân mà, phải dùng nước
dập tắt. Ai oán thở dài một hơi, đáng thương nhìn chằm chằm Tô Vãn:
"Nương tử, nàng nỡ lòng nào?"
"Thân thể quan trọng, Vãn Vãn không hầu hạ được. Phu quân nhanh đi tắm đi." Tô Vãn ngồi dậy, vừa đem áo
choàng nhét vào tay hắn, vừa lấy tay đẩy hắn xuống giường, giọng điệu
mềm nhẹ, nhưng lực tay thì không nhỏ, Việt Băng Ly không thể cự tuyệt.
Ái thê lớn nhất, ái thê nói hắn nóng, hắn phải nóng. Ái thê nói hắn muốn tắm, hắn nhất định phải tắm. Ai oán ôm áo choàng, đôi mắt đáng thương
nhìn chằm chằm lưu luyến Tô Vãn, ái thê lại cười đến vô tình vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn: "Tạm biệt!"( Ari: Thê nô, thê nô a~~)
Nhìn Việt
Băng Ly rời khỏi, khóe miệng Tô Vãn không kiềm được khẽ cong lên, nàng
không thể ngờ được, vị Vương gia này tự nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời.
Ừ... Trẻ nhỏ dễ dạy mà! Bình tĩnh nhắm hai mắt, trong lúc ý thức dần mơ
hồ, hình như có một luồng gió lạnh thổi qua. Còn có tiếng gọi, "Tô
Vãn... Tô Vãn! Tỉnh lại... Nữ nhân ngốc... Tô Trang sắp xong đời!"
Là ai đang nói chuyện?
Là ai?