Tô Vãn trầm ngâm do dự, ngước mắt nhìn Việt Băng Ly: “Như vậy phu quân đại nhân có thể nghĩ tới là Vãn Vãn gây nên?”
Việt Băng Ly nghe nói, từ từ ngẩng đầu nhìn Tô Vãn, bất chợt câu lên khóe
môi tuyệt đẹp: “Vãn Vãn nàng sẽ đem cô gái như Hứa đại tiểu thư để vào
mắt sao? Hội phí tâm tư tính toán của nàng sao? Nàng ta căn bản không
đáng giá...”
Tô VÃn che mặt cười duyên, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc: “Phu quân đại nhân là hết sức tin tưởng Vãn Vãn, thậm chí
coi đến tình trạng kiêu ngạo. Hứa đại tiểu thư này cho dù vào vương phủ, bổn vương phi cũng có thể đen nàng ta đánh ngã. Đúng không? Phu quân
đại nhân....”
“Tất nhiên.” Việt Bưng Ly nắm chặt bàn tay mềm mại của Tô Vãn, đáy mắt đột nhiên vui vẻ.
Nhưng ...”
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Nàng suy đoán hắn có hay không hoàn toàn
thật sự tin tưởng mình, hắn suy đoán cái gì, không ai biết. Hết thảy đều là thâm ý ở trong, có thể có một chút tuyệt đối không thể sao lãng,
tiểu thê tử của hắn quả thật có quá nhiều chủ ý, chẳng qua là hắn thuận
tay giúp một chút mà thôi.
Chuyện Thái hậu càng muốn thúc đẩy,
hai người này gần như cũng sẽ mười phẩn ăn ý phản kháng, một là tức giận mẹ đẻ, một là âm thầm trả thù. Bà ấy đang ở địa vị cao, bọn họ không
thể làm gì, chỉ có thể từ nơi này kiếm chút lợi lộc qua một số việc.
... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Chuyện Hứa tướng phu nhân đột tử giao cho Tống Nhân phủ điều tra, nhưng trải
qua mấy ngày thẩm tra xử lý, cuối cùng vẫn phán quyết đột tử như cũ,
không phải người làm hại. Chuyện dần dần lắng lại. Nhiên Hữu vẫn không
thể bình phục lại nghi ngờ trong lòng, thậm chí có thể nói là thành
kiến.
Nước Ánh Tuyết quy định, cha mẹ cách trôi (ý là chết), phải giữ đạo hiếu ba năm, trong thời gian này không được gả cưới, không được cùng phòng, lại càng không được tham gia các loại tiệc. Thân là mệnh
quan triều đình, phải làm gương tốt. Hôn ước của Hứa đại tiểu thư tự
nhiên hủy bỏ.
Nghe được tin này, Tô Vãn đang ở giữa chòi nghỉ mát uống nước mơ, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, trầm giọng nói: “Tương Tư
cái này gọi là cái gì?”
“Quy đinh chính là quy định. Hứa đại tiêu thư cuối cùng cũng là không có phúc phận, chánh thê chủa Việt vương
cũng vĩnh viễn chỉ có một vị, vị kia là Lâu gia Tứ tiểu thư. Thiên tài
vương phi khuynh quốc khuynh thành. Cho nên bất luận kẻ nào cũng không
thể nói qua.” Tương Tư khéo léo phúc thân, khóe miệng vui vẻ như vậy.
Tô Vãn hài lòng gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng hoạt động bên miệng ly trà,
con ngươi nhẹ chuyển. Tả tướng đại nhân rất đúng dịp theo ý chỉ của Thái hậu động thủ với Hữu tưpngs đại nhân, hơn nữa hết lần này tới lần khác
đều tìm tới Ám Dạ môn của nàng làm. Nay Phượng Dục chơi trò lừa bịp gì?
Nàng đoán không ra, tự nhiên cũng không muốn đi đoán, nhưng nay Phượng
Dục dám tính toán nàng nửa phần, như vậy lần sau gặp chuyện không may
xác định là Tả tướng phủ.
Tương tư suy đoán đến tâm tư của Tô
Vãn, cẩn thận hỏi thăm: “Nương nương, muốn đi Tô trang xem một chút vòng ngọc người lưu lại sao?” Lời của nàng vừa dứt, đúng lúc tới một vị
khách không mời mà đến, Nguyên thị cận bên nói: “Vương phi nương nương,
người chừng nào thì cầm đồ ở Tô trang?”
Tô Vãn nghe thanh âm của
Nguyên thị, trong đáy mắt thoáng quan lãnh ý, khẽ nâng mi, cười khanh
khách đứng dậy, bước xuống chòi nghỉ mát, thân mật kéo hai tay Nguyê
thị: “Nguyên phu nhân sao lại quan tâm tới chuyện của Vãn Vãn. Mẫu thân
lúc chưa gả cho phụ thân, cầm đồ ở Tô trang, mẹ đẻ đã qua đời, thân là
con gái dĩ nhiên là muốn chuộc về vật của mẫu thân.”
Nguyên thị
nghe, cứng rắn kéo khóe miệng: “Vừa đúng, lão thân cũng muốn đi Tô
trang, chẳng biết có thể thuận tiện cùng xe với nương nương được không?”
Tâm Tô Vãn một chận lộp bộp, Nguyên phu nhân này vừa nghe nàng muốn đi Tô
trang, cũng muốn cùng đi theo, làm sao nghe được thế nào cũng cảm thấy
kỳ quái, mặt ngoài cũng bình tĩnh gật đầu, hướng về phía Tương Tư phân
phó: “Lập tức chuẩn bị xe, bổn vương phi cùng phu nhân đi trước.”
“Dạ. Nương nương.” Tương Tư lạnh nhạt liếc một cái Nguyên phu nhân, nghĩ đến đêm trước thấy bà ta vụng trộm rời phủ. Xem ra là ở giữa có người khích bác gì đó, mụ già này thật đúng là không học sống yên ổn được, đối với
vương pji nương nương không hướng vương gia nói chuyện trắc phi, nên
canh cánh trong lòng.
Chỉ chốc lát sau, ba người ngồi xe ngựa đi
Tô trang, lúc A Đinh chuẩn bị nghênh đón, nhìn lên thấy ánh mắt Tương tư không đúng, lập tức thay đổi tươi cười nói: “Không biết nhị vị có gì
cần tiểu nhân giúp một tay.”
Nguyên phu nhân xuống xe ngựa, nhìn
chằm chằm A Đinh, quái dị hỏi: “Ơ, lúc nào thì Tô trang phục vụ chu đáo
như thế, tiểu chưởng quỹ cư nhiên tới cửa đón khách đây?”
A Đinh
nghe, con ngươi trở mình chuyển một cái, cười hì hì nói: “Buôn bán càng
ngày càng không tốt lắm, hơn nữa vừa nhìn cũng biết hai vị lại lịch
không nhỏ, có thể tiếp đón ngài cùng vị phu nhân này, chẳng phải là vinh hạnh to lớn.”
Nguyên phu nhân lạnh nhạt ừ một tiếng, ngay sau đó đi theo sau lưng Tô Vãn cùng nhau vào Tô trang.
Tay Tô Vãn nắm chặt khăn lụa, Nguyên phu nhân nghe được cái gì từ nơi nào,
tại sao chắc chắn nàng cùng Tô trang này có liên quan như vậy, thậm chí
còn dò la gì đó từ A Đinh, nếu như không phải hắn cơ trí, chỉ sợ cũng bị lộ rồi. Mỗi lần Tô Vãn tới đây, A Đinh cũng sẽ tự mình tiếp đón Tô Vãn.
Đi tới trước quầy, Tương Tư thông tệu hô to: “Chưởng quỹ, lần trước Vương phi nương nương để lại ngọc bội có còn không?”
Chưởng quỹ vừa nhìn Tô Vãn, lập tức cười ha hả nói: “Còn... Đồ của mẹ đẻ Vương phi nương nương, đương nhiên bảo quản tốt.” Dứt lời, liền xoay người,
mở ra ngăn kéo, đem một khối ngọc bội Hòa Điên trong suốt lấy ra, hai
tay dâng lên: “Vương phi nương nương, ba lượng bạc.”
Tô Vãn nhận
lấy ngọc Hòa Điền, hướng về phía Tương Tư gật đầu, nàng ta lập tức dâng
bạc lên. Xoay người, Tương Tư nhìn Nguyên phu nhân cười hỏi: “Phu nhân,
không biết ngươi tới là muốn thứ gì? Hay là muốn chuộc thứ gì?”
Nguyên thị cứng rắn bứt lên khóe miệng, đưa tay lên cổ tay lấy xuống kiềng ngọc: “Nhìn một chút vật này có thể cầm bao nhiêu?”
Tương Tư vừa nhìn, càng thêm nghi ngờ hỏi: “Phu nhân, Tương Tư nhớ vật này là mẹ ngươi lưu lại, đồ kỉ niệm của mẹ đẻ sao? Chẳng lẽ vương phi nương
nương phát tiền tháng, còn chưa đủ sao?”
Nguyên thị thế nào cũng
không có nghĩ đến, Tương Tư sẽ gây sự đến trình độ này. Vừa bắt đầu bà
ta liền chuyên tâm nhìn chằm chằm Tô Vãn, muốn chứng thật người kia nói
có thật hay không, lại hoàn toàn quên đường lui của mình. Lần này thế mà hỏng bét...
Tô Vãn chuyển mắt cười khẽ: “Tương Tư, sao có thể vô lễ như thế. Chuyện của phu nhân, không phải ngươi có thể quản được.”
Dứt lời nhìn về phía Nguyên thị: “Phu nhân, bổn vương phi ở trên xe ngựa chờ ngươi, không vội, từ từ đi.”
Nguyên thị sỡ hãi khom người...
Tương Tư bận rộn không ngớt phía trước, ngồi ở bên trong kiệu, không hiểu
hỏi: “Nương nương, Nguyên thị này thật quá phận, vừa rồi tại sao ngài
còn giúp đỡ bà ta.”
Tô Vãn hừ lạnh một tiếng, nhìn Tương Tư, sâu
kín nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta,
ta tất phạm người. Tương Tư, người như vậy sẽ dùng loại phương pháp
trừng phạt khác, nhớ rõ chưa?”
Tương Tư nghe được, nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu: “Tương Tư hiểu.”
Tô Vãn nhẹ nhàng vén lên màm kiệu, ngước mắt liền thấy bạch y trên trà lâu đối diện Tô trang, đáy mắt hiện lên âm lãnh. Ngọc Vô Ngân. Rốt cuộc là
địch? Hay là bạn? Người đàn ông này không có lúc nào không giống một
loại như oan hồn khó dây dưa.