Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 26: Thần thú bạch hồ




Tô Vãn nghe Bạch Hồ nói xong, nhất thời cảm thấy thế giới thật kỳ ảo, ở thế kỷ 21, chưa có việc là nào nàng chưa gặp qua, nhưng thế nào cũng không ngờ, ở đây lại gặp được chuyện kỳ lạ như thế này, khóe miệng gọi lên tà ác, “Thần thú? Ngươi xem ta là hài tử ba tuổi sao, làm sao biết ngươi có đúng là thần thú hay không?”

Bạch Hồ nghe Tô Vãn nói xong, cảm thấy nữ nhân này đang khiêu khích mình, nhảy lên dùng móng vuốt bắt lấy áo của nàng, “Ta thật sự hối hận vì đã cứu nữ nhân không ai ra gì như ngươi! Mau biến khỏi tầm mắt của ta!”

Tô Vãn ôn nhu bắt lấy móng vuốt của nó, thở dài một hơi, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của nói. “Tiểu Bạch ngoan, bình tĩnh! Xét thấy ngươi vừa cứu ta, ta mời ngươi làm hộ vệ, được không?”

Bạch Hồ nghe xong, đầu đầy hắc tuyến, thiên hạ cư nhiên có nữ nhân như vậy, rõ ràng là nàng nợ hắn, nhưng lại mặt dày muốn hắn làm hộ vệ cho nàng, quả thực là ô nhục thân phận cao quý của hắn! Khó chịu gầm nhẹ, “Nữ nhân không coi ai ra gì, ngươi nằm mơ đi!”

“A, hóa ra là một giấc mơ. Nhưng ta muốn nói cho Tiểu Bạch nghe một chuyện, nếu ngươi cứ ở trong núi như này, sớm muộn cũng sẽ bị người ta bắt làm sủng vật như Bạch Hồ bình thường. Ai da, ngươi đi theo ta, nháy mắt sẽ thăng cấp thành thần thú vô cùng cao quý, giường cao gối ấm, hơn nữa còn được mỹ nữ ôm ấp.” Tô Vãn khẽ chuyển con ngươi, ngón tay khẽ vuốt tóc dài của Bạch Hồ, chậm rãi giải thích.

Bạch Hồ nghiêng đầu suy nghĩ, đồng thời xem xét nữ nhân trước mặt, bỗng dưng trừng lớn hai mắt, từng bước lui ra phía sau, lông mao toàn thân dựng đứng lên, “Ngươi thực sự là….”

Tô Vãn nhìn phản ứng của nó, có vẻ như nó đã biết, “Những gì ngươi nghĩ đều là thật! Ta là Vương Phi của đương triều đệ nhất Vương gia, Lâu Vãn, bất quá nàng ta đã chết rồi, hiện tại là một linh hồn khác. Hơn nữa, linh hồn này không thuộc về thời đại này.”

Bạch Hồ nghe xong, điên cuồng nhảy lên trên người Tô Vãn, nàng tay mắt lanh lẹ đỡ lấy thân thể của nó, “Náo loạn như thế làm gì? Ngươi không phải là thần thú cao quý sao? Tao nhã đâu hết rồi.”

“Hừ… Buông tay, lấy móng vuốt của ngươi ra…” Bạch Hồ cao ngạo liếc Tô Vãn, lạnh lùng ra lệnh.

Tô Vãn đặt Bạch Hồ vào lòng mình, nâng đầu của nó lên, cười đến vô hại, “Bạch Hồ tiên sinh, ngươi không cần phải lo lắng, đối với những người biết thân phận của mình, ta chưa bao giờ thủ hạ lưu tình. Ở bên cạnh ta làm hộ vệ, vẫn tốt hơn là bị quăng trên đường đúng không, ngươi tự mình suy nghĩ đi!”

Bạch Hồ có thể khẳng định mình gặp phải một nữ nhân ti tiện, cứu nàng, không báo ân thì thôi đi, còn muốn uy hiếp nó.. A a.. Thật sự là buồn bực, “Tô Vãn, ngươi mà cũng là nữ nhân sao? Cha mẹ ngươi không dạy ngươi nhân nghĩa đạo đức sao? Ngươi hẳn phải hiểu được như thế nào là cảm ơn, cảm ơn! Ngươi hiểu hay không…”

“Tô Vãn không có đọc sách, chỉ biết giết người, hơn nữa thích nhất là bỏ đá xuống giếng, thế giới của ta không có lắm quy củ như vậy.” Tô Vãn ngưng tụ nội lực vào đầu ngón tay, chỉ cần hơi dùng sức thì tiểu Bạch Hồ trước mặt sẽ chết thảm.

Bạch Hồ đương nhiên biết rõ chuyện này, khóc không ra nước mắt đầu hàng, “Nhớ kỹ, ta chỉ đến chỗ ngươi ăn uống! Có chuyện gì nguy hiểm, ngươi tự mình làm!”

“Ta đường đường là Vương Phi, làm gì có chuyện gì nguy hiểm? Nhiều lắm là cả ngày ở trong nhà, ngắm châu báu, ăn món ngon.” Tô Vãn thấy tiểu gia hỏa này thỏa hiệp, trong lòng vui mừng. Người có thể nhìn ra thân phận của nàng, nhất định là không đơn giản.

Bạch Hồ vừa nghe đến món ngon, hai mắt liền sáng lên, thèm nhỏ dãi hỏi, “Có rượu ngon không?”

“Đương nhiên là có, ngươi đã nghe đến rượu trong hoàng cung chưa? Đi theo ta, bảo đảm ngươi được uống.” Tô Vãn tà ác cong khóa miệng, hóa ra là nó ham thích thứ này.

“Ta muốn uống.. Tô Vãn, ta muốn rượu…” Bạch Hồ vừa nghe liền kích động nhảy lên, thân mình mập mạp lắc lư trên mặt đất, Tô Vãn có chút xấu hổ thay cho nó.

Mập như vậy, nó không thấy vất vả sao?

***************

Màn đêm buông xuống, Việt Băng Ly lật tung kinh thành một lượt nhưng vẫn không tìm được Tô Vãn. Ngồi trong xe ngựa, hắn xoa xoa mi tâm, hay là nàng nhân cơ hội chạy trốn? Hay là thật sự xảy ra chuyện? Một nữ nhân hắn có hứng thú, đột nhiên lại rời đi, tất nhiên hắn sẽ có cảm giác cô đơn!

Lâu Vãn!

Nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương đâu, cho dù nàng có tới địa ngục, bổn vương cũng sẽ tìm Diêm Vương đòi người.

Hííí….

Tả Diễm đột nhiên kìm dây cương, kinh ngạc nhìn người chắn trước xe ngựa, tà áo tung bay, trên vai nàng ta là một con Bạch Hồ, bởi vì bóng đem cản trở nên không nhìn rõ ngũ quan của người kia. Chẳng lẽ là Vương phi sao?

Việt Băng Ly vén rèm xe lên, con ngươi khóa chặt trên người nữ tử phía trước, nàng tao nhã xoay người, cả mặt dơ bẩn nhưng đôi mắt lại như Dạ Minh Châu lóe sáng trong đêm tối.

“Vương gia.. Thiếp thân về trễ..” Tô Vãn tiêu sái tiến lên, nửa quỳ, thanh âm bình tĩnh. Quần áo trên người nàng hầu như đã rách hết, cổ tay cũng bị thương.

Việt Băng Ly không nói gì, lập tức ôm Tô Vãn lên xe, vén tay áo dài của nàng lên, tự mình lấy khăn lau sạch máu rồi bôi thuốc lên vết thương, đồng thời thấp giọng an ủi, “Sẽ không đau.”

Tô Vãn bình tĩnh rút tay về, “Không sao, Vương gia không cần tự mình động thủ, không biết nha hoàn hồi môn của thiếp thân có bình an vô sự hay không?”

Việt Băn Ly liếc nàng một cái, lại nắm lấy tay của nàng, chặt chẽ không cho nàng cử động, đồng thời thấp giọng nói, “Ba người đều không sao, chỉ là bị trúng ít mê dược. Chuyện này, bổn vương sẽ thay Vãn Vãn điều tra rõ ràng.”

Tô Vãn đạm mạc đáp một tiếng. Tay kia nhẹ nhàng vuốt đầu Bạch Hồ, trước mắt hiện lên cảnh tượng chém giết ban ngày, nhíu mi lại, con ngươi trành ngập lãnh ý, thù này không báo, nàng không phải họ Tô!

Việt Băng Ly nhìn Tô Vãn vuốt ve Bạch Hồ, vươn tay muốn chạm vào lại bị nó cao ngạo từ chối, Tô Vãn thấp giọng cười ra tiếng, “Vương gia, đây là sủng vật của Vãn Vãn, nó không thích bị người khác chạm vào đâu.”

“Ra thế. Nghe khẩu khí của Vãn Vãn giống như đang phân rõ giới tuyến với bổn vương, từ nay về sau, nàng chính là thê tử của bổn vương, nàng là bổn vương, bổn vương là nàng.” Việt Băng Ly gắt gao nhìn Bạch Hồ khiến nó phút chốc cảm thấy vị Vương gia này tuyệt đối không đơn giản, nghĩ nghĩ liền mặc định người này mới là đại chủ nhân, còn Tô Vãn chỉ là tiểu chủ nhân, lập tức chân chó chạy tới cọ đầu vào trong lòng hắn ( D: phũ thế đấy ) )

Tô Vãn tức giận, hận không thể ném Bạch Hồ xuống xe, làm cái gì mà nó lại nịnh nọt như vậy, là cố ý ném mặt mũi của nàng đi phải không? Vừa mới nãy còn nói mình là của riêng mình, lúc này lại chạy đến trong lòng người khác.!